Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 122: Thân phận của mẹ Kiều

Chương 122: Thân phận của mẹ Kiều


Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: NAC
------------------
Phương Minh không chút để ý tới ánh mắt dò xét của Tào Tĩnh Như, trực tiếp lấy một cái ghế dưới bàn rồi ngồi đối diện với bà.
“Vài chục năm không gặp, phong thái của dì vẫn y như xưa!”
“Phương Minh đúng không? Cậu biết vì sao lúc đó tôi lại bỏ qua cho cậu không?”
Tào Tĩnh Như cười với Phương Minh, mà Phương Minh cũng cười đáp lại bà: “Có lẽ là vì dì cảm thấy cháu là một đứa bé, không muốn chấp nhặt với cháu.”
“Cậu sai rồi.”
Tào Tĩnh Như lắc đầu: “Lúc đó sở dĩ tôi buông tha cậu chính là vì sư phụ của cậu.”
Mười mấy năm trước, khi đó Tào Tĩnh Như rất rõ tính tình của bản thân, người dám ngỗ nghịch với bà thì bà tuyệt đối sẽ không buông tha, huống chi cậu ta còn giấu con gái của bà đi.
Ngay lúc đó bà thực sự đã nổi lên ý muốn giết người, nhưng một khắc trước khi Mạc Thập Tam động thủ, Thất Thúc luôn ở bên cạnh bảo hộ bà lại ngăn cản bà, trừ khi… Trừ khi bà muốn tất cả mọi người đều phải chết ở đây…
Đối với thực lực của Thất Thúc bà trước nay chưa từng nghi ngờ, mà Thất Thúc lại nói cho bà, có một vị cao thủ cực kỳ cường đại đang ở cách đây không xa, cho dù là ông ta thì cũng không thể động đậy chút nào khi bị cỗ khí thế kia áp bức.
Mà sở dĩ Thất Thúc có thể cảm nhận được còn người khác thì không thể cảm nhận, là bởi những người khác thực lực quá yếu, một con kiến có thể cảm nhận được con ếch to lớn, nhưng tuyệt đối không thể cảm nhận được con voi to lớn tới mức nào.
Vì vậy Tào Tĩnh Như không dám nổi lên ý định giết người nữa. Từ trong thông tin của Thất Thúc bà có thể nghe ra, chỉ cần bà không nổi lên sát ý với cậu nhóc trước mắt thì vị cao nhân kia cũng sẽ không xuất thủ, cho dù bà có trừng phạt cậu nhóc này thì cũng không sao.
Về sau khi rời khỏi thôn Diệu Hà rồi bà mới cho người tìm hiểu tin tức, biết được thân phận của vị cao nhân này, người trong thôn gọi ông ta là lão thần tiên, là một đạo sĩ, mà cậu nhóc kia thì lại là đệ tử của ông ta.
Sau khi biết được thân phận của ông ta thì bà đã hiểu ra tất cả, ông ta đang muốn mượn tay bà để ma luyện đồ đệ của mình.
Trong một thôn nhỏ hẻo lánh lại có một cao thủ khủng bố như vậy, cho dù là Thất Thúc cũng không có một chút ý chí phản kháng, mà bà thì quá rõ thực lực của Thất Thúc, nếu cao thủ này mà làm việc cho bà…
Tào Tĩnh Như đang nghĩ muốn trực tiếp đi gặp mặt nhưng lại bị Thất Thúc ngăn cản, dựa theo lời nói của Thất Thúc, cao nhân như vậy tính tình thường là cổ quái vô cùng, nếu như tùy tiện tìm tới một khi chọc giận đối phương chắc chắn bọn họ không thể chịu nổi hậu quả.
Phương Minh nghe thấy lời nói của Tào Tĩnh Như thì hơi sững sờ nhưng cũng khôi phục rất nhanh, bởi vì cậu cũng có suy đoán như Tào Tĩnh Như, sư phụ chắc hẳn chỉ âm thầm bảo vệ cậu chứ không hiện thân.
Chỉ cần cậu không gặp nguy hiểm tới tính mạng, cho dù có chịu một chút đau khổ cũng không có gì không tốt.
Tnn lại nhìn Hàn Kiều Kiều,thấy con gái mình gương mặt căng thẳng, cơ thể cứng đờ thì lại cười khổ không thôi.
“Kiều Kiều, nhìn thấy mẹ cũng không muốn gọi một tiếng sao?”
“Tôi đã sớm nói, tôi không phải con gái bà, mà tôi cũng không có người mẹ như bà, sở dĩ tôi đồng ý gặp bà chỉ là vì thực hiện lời hứa với cha tôi mà thôi.”
Giọng nói của Hàn Kiều Kiều lạnh lẽo, mà bàn tay ở dưới bàn bởi vì nắm chặt khiến nó trở nên trắng bệch đã bán đứng nội tâm của cô.
“Cha con?” Trên mặt Tào Tĩnh Như hiện lên vẻ khinh thường: “Một thư sinh không hiểu chuyện đời mà thôi, cả ngày chỉ biết chìm đắm trong những thứ văn chương vô dụng, nhưng mà có vẻ cuối cùng ông ta cũng có thể làm được một chuyện.”
“Tôi không cho phép bà nói cha tôi như vậy! Bà có tư cách gì mà nói về cha tôi?”
Hai má của Hàn Kiều Kiều đỏ bừng, giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, tức giận đứng bật dậy: “Đúng là cha tôi không được lợi hại như bà, thế nhưng ông ấy vẫn là cha của tôi, chăm sóc cho tôi nhiều năm như vậy. Mà bà, chỉ cần một câu nói của bà có thể dễ dàng quyết định sống chết của người khác, ai dám ngỗ nghịch bà bà liền giết chết cả nhà người ta, nhưng bà mãi mãi không xứng đáng làm một người mẹ!”
Phương Minh nhìn Hàn Kiều Kiều tức giận tới ngực phập phồng, sau đó lại nhìn mẹ Kiều chỉ hơi nhíu mày, thật sự là không phải một cấp bậc nha.
“Kiều Kiều, những năm đó mẹ thật sự không có cách nào khác, con cũng biết mà, nếu như mẹ…”
“Bà không cần giải thích với tôi, bà không sai, bà cứ tiếp tục làm môn chủ Thanh Y Môn của bà cho thật tốt đi, cần gì phải tới quấy rầy cuộc sống của tôi? Cứ để cho tôi với cha tôi bình yên sinh sống không phải tốt hơn sao?”
Mà Phương Minh đang ngồi bên cạnh nghe thấy Hàn Kiều Kiều nhắc tới ba chữ Thanh Y Môn thì nhíu mày.
Thanh Y Môn, cậu đã từng nghe sư phụ nói tới môn phái này.
Đương nhiên đây cũng không phải là một môn phái tu luyện mà là một bang phái thế tục tồn tại hơn 200 năm.
Trong lòng người bình thường cũng không hiểu rõ môn phái lắm, nhưng chỉ cần đọc lướt qua một số văn hiến cận đại nhất là từ thời nhà Thanh, hoặc là xem phim truyền hình cũng có thể phát hiện, trong phim truyền hình rất hay nói tới hai bang phái Hồng Môn cùng Thanh Bang.
Một bộ truyền kỳ Vi Tiểu Bảo khiến đa số mọi người đều nghe tới Thiên Địa Hội, mà Thiên Địa Hội chính là Hồng Môn.
Còn Thanh Bang được đa số người biết tới là nhờ bộ phim truyền hình Bến Thượng Hải, qua bộ phim mà mọi người biết tới Đỗ Nguyệt Sanh, cũng biết Thanh Bang.
Hoa hồng lá xanh bạch liên ngẫu, lời nói nghe có vẻ thuận miệng này chính là đang nói tới Hồng Môn, Thanh Bang còn có Bạch Liên Giáo.
Nhưng theo thời gian trôi qua ba đại môn phái này lại diễn sinh ra nhiều chi, Thanh Y Môn chính là một chi bên trong đó, hơn nữa còn đứng vào top 10 chi mạnh nhất.
Mặc dù cậu cũng đã từng suy đoán thân phận của mẹ Hàn Kiều Kiều, có thể là một nhân vật lớn trong bang phái, nhưng không ngờ bà lại là môn chủ của cả một môn.
Một người phụ nữ có thể trở thành lão đại của cả một bang phái, những nỗ lực cùng trí tuệ của bà không cần nói cũng có thể biết.
“Con đã là con gái của Tào Tĩnh Như này, thì cũng là cô chủ của Thanh Y Môn, đây là sự thật không thể thay đổi được, cho dù con có trốn tránh sao cũng vô dụng.”
Vẻ mặt Tào Tĩnh Như vẫn bình tĩnh như nước, bởi vì bà cũng đã sớm đoán được thái độ của con gái.
“Tôi không thèm cái gì mà cô chủ của Thanh Y Môn, người nào muốn ngồi thì cứ ngồi.”
“Con không muốn ngồi cũng được.”
Thái độ của Tào Tĩnh Như đột nhiên thay đổi khiến Hàn Kiều Kiều nghẹn họng, tựa như một kinh khí cầu tràn ngập khí, đang bị không khí bên ngoài ép tới sắp nổ tung nhưng đột nhiên áp lực bên ngoài biến mất.
“Nếu con không muốn ngồi vị trí này mẹ cũng không ép con, chỉ cần con có thể kiếm một người tới thay là được, con là con gái của Tào Tĩnh Như này, vị trí môn chủ Thanh Y Môn hoặc là con tới ngồi, hoặc là chồng con tới ngồi.”
Khi nói ra lời này, Tào Tĩnh Như còn nhìn Phương Minh đầy thâm ý, trong lời nói dường như đã có tính toán gì đó.
“Mấy ngày trước con tuyên bố với truyền thông người bạn thân từ bé hẳn là cậu ta đi, mặc dù người này lớn lên có chút bình thường, nhưng nếu con thật lòng thích thì mẹ cũng không ngăn cản, nếu con không đồng ý tiếp nhận Thanh Y Môn thì hãy để cho cậu ta thay con nhận.”
Nghe thấy lời nói của Tào Tĩnh Như, Phương Minh với Hàn Kiều Kiều kinh ngạc không thôi, Phương Minh là cười khổ, mà gương mặt của Hàn Kiều Kiều thì đỏ ửng lên, nhưng cũng không có phủ nhận ngay lúc đó.
“Cậu ta xấu như vậy làm sao tôi có thể thích cậu ta được, cậu ấy không thể nào là người đàn ông của tôi.” Hàn Kiều Kiều liếc liếc Phương Minh, đả kích không chút khách khí: “Đừng nói là không phải, cho dù có phải tôi cũng không bao giờ đồng ý cho người đàn ông của mình đi theo cái Thanh Y Môn rách nát của bà, nếu bà dám giao Thanh Y Môn cho tôi thì cũng sẽ có ngày tôi dám bắt bọn họ đồng loạt tới đồn cảnh sát tự thú!”
“Kiều Kiều!”
Vẻ mặt Tào Tĩnh Như rốt cuộc cũng thay đổi, nặng nề lên: “Có những lời con có thể nói, nhưng cũng có những lời không, Thanh Y Môn có quy củ của Thanh Y Môn, cho dù con có là cô chủ của Thanh Y Môn cũng không thể thay đổi!”
“Tôi đã nói tôi không phải cô chủ của Thanh Y Môn, tôi cũng không có một người mẹ như bà!”
Hàn Kiều Kiều điên cuồng hét lên, sau đó lập tức hít sâu mấy hơi giữ bình tĩnh: “Tôi đã hoàn thành lời hứa với cha, tới gặp bà một lần, bây giờ tôi phải đi. Phương Minh, chúng ta đi.”
Nói xong cô quay qua kéo Phương Minh rời khỏi lương đình, đi ra phía ngoài.
Phương Minh nhìn về phía Tào Tĩnh Như cười cười chào hỏi rồi cũng rời đi cùng Hàn Kiều Kiều, cậu theo Hàn Kiều Kiều tới, đương nhiên cô ấy đi rồi thì cậu cũng chẳng có lý do gì mà ở lại.
Nhưng đúng lúc này hai người đàn ông lực lưỡng lúc nãy lại đưa tay ngăn cản bọn họ, đồng thời cũng nhìn về hướng Tào Tĩnh Như.
“Kiều Kiều, mẹ biết là con hận mẹ, hiện tại con còn trẻ mà mẹ cũng có thể chống đỡ Thanh Y Môn thêm vài năm, trong vài năm này mẹ sẽ không quấy rầy con.”
Ánh mắt Tào Tĩnh Như cô đơn, phất phất tay, hai người đàn lực lưỡng kia lập tức lui ra phía sau.
“Tôi không thèm, tốt nhất cả đời này bà đừng bao giờ tới quấy rầy tôi.”
Hàn Kiều Kiều hơi ngừng lại, nhưng lập tức nói một câu kiên quyết rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài cửa Nông Gia Nhạc, Phương Minh bất đắc dĩ đuổi theo.
Ngay khi hình bóng hai người biến mất khỏi hồ nước, một vị lão giả xuất hiện trong đình nghỉ mát.
“Bà chủ, bà hà tất gì phải làm vậy? Kỳ thật bà hoàn toàn có thể không nói những lời kia để chọc giận Kiều Kiều, mà chuyện năm đó bà cũng có thể giải thích với con bé…”
“Thất Thúc, Kiều Kiều là con của tôi, tôi hiểu tính khí của con bé, mà chuyện năm đó tôi thật sự không muốn Kiều Kiều biết quá nhiều, cứ để tôi diệt trừ hết những uy hiếp trước khi con bé tiếp nhận Thanh Y Môn, bao gồm cả những người năm đó…”
Gương mặt Tào Tĩnh Như lại khôi phục vẻ băng lãnh, nhưng sau đó dường như nghĩ tới điều gì, lại nói: “Thất Thúc, tôi không ngờ tới đứa bé trai trong thôn Diệu Hà ngày xưa lại có quan hệ gần gũi với Kiều Kiều như vậy, mặc dù Kiều Kiều không thừa nhận nhưng tôi có thể cảm nhận được, Kiều Kiều có tình cảm với cậu ta.”
Vẻ mặt Thất Thúc hơi thay đổi: “Bà chủ muốn mượn tay cậu ta dẫn động vị kia?”
Nghĩ tới những chuyện đã gặp mười mấy năm trước ở thôn Diệu Hà, cho dù là Thất Thúc, người đã trải qua rất nhiều mưa gió thậm chí cũng từng vật lộn với sinh tử cũng phải sợ hãi.
Người mà chỉ dựa vào khí thể cũng có thể ngăn chặn ông ta, khiến ông có cảm giác như con thuyền bị lạc giữa biển khơi, cảm giác tuyệt vọng khi mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị chôn vùi, cao thủ như vậy thật sự là vượt khỏi sức tưởng tượng của ông ta!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất