Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 131: Bởi vì ông ấy và tôi là người cùng nghề

Chương 131: Bởi vì ông ấy và tôi là người cùng nghề



-------------------
Người cổ đại đều tin đến sự tồn tại của âm phủ, sau khi chết con người sẽ xuống âm phủ, hơn nữa ở âm phủ có tốt hay không còn phải xem người ở dương gian có đốt tiền vàng mã cho hay không.
Mà thời cổ đại nữ giới bị ràng buột rất nghiêm trọng, nữ nhân sau khi gả đi cơ bản sẽ thuộc về nhà trai, thời cổ đại phương tiện đi lại không dễ dàng, có nữ nhân sau khi gả đi số lần về nhà mẹ đẻ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đúng như câu nói “Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi”.
Trong hoàn cảnh như vậy còn trông chờ con gái tảo mộ là một chuyện có khả năng rất thấp, cộng thêm một số nguyên nhân khác nữa mới xảy ra hiện tượng trọng nam khinh nữ.
Nghe Phương Minh cảm khái, người nhà họ Hồ tỏ ra phẫn nộ, kỳ thật không thể trách họ được, đại bộ phận người nhà họ Hồ đều sống ở vùng khác, mỗi năm chỉ có ngày lễ ngày Tết mọi người mới tụ họp sum vầy.
Người thế hệ trước nếu còn trên đời, giống như ba của Hồ Phù còn có thể đến đây tảo mộ dâng hương, nhưng từ khi thế hệ trước qua đời, chỉ còn lại bác Hai và chú Tư nhà họ Hồ hơn tám mươi tuổi, hai người họ đều lớn tuổi, cũng không có khả năng lên núi tảo mộ.
“Đi theo tôi nào.”
Phương Minh đi phía trước. Nghe Phương Minh nói, người nhà họ Hồ đều ngẩn người ra. Đây là con đường đi đến phần mộ của tổ tiên Hồ gia bọn họ, ngay cả họ tìm đường cũng có chút khó khăn, khó như vậy mà Phương đại sư cũng biết sao?
Tuy mang một bụng nghi ngờ, nhưng Phương Minh đã đi trước dẫn đường, người nhà họ Hồ đành phải đi theo sau.
Đoàn người đi trong rừng cây rậm rạp khoảng mười phút, bác Hai đột nhiên kích động nói: “Đúng rồi, chính là phía trước, tôi nhớ ra rồi, chính là tảng đá này.”
Ở bên trái con đường phía trước có một tảng đá sừng sững cao khoảng ba mét, nhìn thấy tảng đá này, trên mặt bác Hai lộ vẻ kích động, trước kia lần nào ông đến đây cũng đều phải đi ngang qua tảng đá này.
Chính là lời của bác Hai cũng khiến người nhà họ Hồ không ai có thể tin nổi, tất cả đều nhìn bóng lưng Phương Minh đang đi phía trước giống như đang nhìn một vị thần, sao Phương đại sư này có thể làm được chứ?
Không thể có khả năng xảy ra chuyện gian dối hay điều tra địa hình trước, bởi vì rất đơn giản, phần mộ này ngay cả họ tìm còn không thấy, nói chi là người ngoài.
“Phương đại sư thật sự… thật sự là cao nhân mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi.”
Hồ Quang Vinh lên tiếng, từ lúc Phương Minh nhìn một cái đã phát hiện ra bệnh tật trên người mình, ông ta đã vô cùng kính sợ Phương Minh rồi, mà lời ông ta nói lúc này cũng nhận được sự tán thành của người nhà họ Hồ, tất cả đều tỏ ra đồng tình với ông.
“Phương Minh, cậu thành thật nói tôi nghe, có phải cậu đã tới chỗ này rồi đúng không, hoặc là thật ra cậu chính là con cháu của ông Năm nhà họ Hồ này?”
Hoa Minh Minh đi phía sau Phương Minh nhỏ giọng hỏi, cậu ta thấy chuyện này không hề khoa học tí nào, tuy rất nhiều chuyện xảy ra trên người Phương Minh không thể dùng khoa học để giải thích được, nhưng cậu ta vẫn có chút không muốn thừa nhận.
Một nơi cậu ta chưa bao giờ tới, ngay cả người nhà người ta tìm còn không thấy phần mộ vậy mà cậu ta lại có thể tìm ra, phim truyền hình cũng không được như vậy nữa là.
Phương Minh quay đầu thoáng nhìn Hoa Minh Minh, cười nhạt: “Rất đơn giản, bởi vì tôi với ông ấy cũng tính là người cùng nghề đi.”
Hoa Minh Minh còn muốn nghe Phương Minh giải thích tiếp, nhưng Phương Minh đã quay đầu tiếp tục đi về phía trước, cậu ta chỉ có thể từ bỏ. Không lâu sau, tiếng bác Hai lại vang lên:
“Đúng rồi, chính là chỗ này, đây chính là phần mộ của ông Năm các cháu, chú Năm của bác.”
“Không sai đâu, ay… bây giờ bác không thể giải thích rõ cho các cháu được, ông Tư, ông chỉ cho các cháu xem đi.”
“Bác Hai bác đừng kích động quá.”
“Đúng rồi, đúng rồi, bác Hai chúng cháu tin những điều bác nói mà, bác ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Bác Hai nhà họ Hồ năm nay đã hơn tám mươi tuổi, tuy thân thể vẫn còn khỏe mạnh, nhưng đi lâu trong rừng núi như vậy cũng đã sớm thở hồng hộc, hai thanh niên trẻ tuổi của Hồ gia đi phía sau vội chạy lên giúp đỡ.
“Anh Hai, anh ngồi nghỉ ngơi uống miếng nước đi, tôi biết phần mộ của chú Năm rồi.”
Chú Tư nhà họ Hồ nhỏ hơn bác Hai mười tuổi, ở cái tuổi này chênh lệch tuổi nhau cũng không tính là gì, từng có một câu nói đùa như vầy, người dân cổ đại buổi tối không có tiết mục giải trí gì, tiết mục giải trí duy nhất chính là tạo người.
Những lời này tuy một phần là nói cho vui, nhưng cũng không thể phủ nhận đạo lý trong câu nói, quan trọng hơn đó là thời đại xem trọng người nhiều lực lượng đông, xem trọng thế lực dòng họ, đại bộ phận gia đình đều dốc sức sinh con.
Vậy nên rất nhiều đại gia tộc đôi khi anh cả và em út kém nhau đến mười mấy, hai mươi tuổi, đây cũng là nguồn gốc xuất xứ của câu thành ngữ “Huynh trưởng như cha”.
Đổi lại nếu là người hiện đại, cho dù anh chị em sinh sớm sinh muộn gì cũng chỉ cách nhau cao lắm là hai, ba tuổi, nên nói “Huynh trưởng như cha” thì có hơi quá.
Chú Tư cầm cái cuốc đi đến trước đám cỏ dại, dùng cuốc xới mấy bụi gai trên mặt đất lên, cuối cùng lại gạt cỏ dại sang hai bên, đào sâu chưa được một mét thì hiện ra một tấm bia màu xanh.
“Đúng là có một ngôi mộ.”
Hoa Minh Minh bĩu môi, còn người nhà họ Hồ lúc này tất nhiên không còn rảnh rỗi nữa, sớm đã có người cầm dao dọn sạch nhánh cây hai bên, có người lấy cuốc đào cỏ dại lên.
Cả Hồ gia hơn hai mươi người, chưa đến mười phút, một phần mộ có gắn bia xuất hiện trước mặt mọi người.
Cả ngôi mộ nhìn bề ngoài cũng giống như bao ngôi mộ bình thường khác, nhưng sau khi người nhà họ Hồ dọn dẹp sạch sẽ ngôi mộ Phương Minh lại lên tiếng: “Lấy phần đầu này làm điểm bắt đầu, hướng về sau năm mét thì đào, chừng nào tôi bảo dừng thì dừng lại.”
Tuy không hiểu Phương Minh vì sao lại phân phó như vậy, nhưng người nhà họ Hồ hiện tại đã quen với cách làm việc của Phương Minh, dù sao vị Phương đại sư thần bí này nói cái gì họ làm theo cái đó là được rồi.
Lập tức hai thanh niên trẻ nhà họ Hồ từ phần mộ bắt đầu tính, đi đến phía sau khoảng năm mét, sau đó một người dùng cuốc một người dùng xẻng bắt đầu đào đất lên.
Đất trong rừng núi ẩm ướt nên cũng không khó đào, chưa đến ba phút sau, một cái hố rộng 30 cm sâu 50 cm đã xuất hiện.
“Tiếp tục!”
Vẻ mặt Phương Minh trở nên nghiêm túc, hai thanh niên trẻ tuổi cũng không dám ngừng lại, cho đến tận khi họ đào trúng một mảnh gỗ đã mục nát trong bùn đất mới đưa mắt nhìn về phía Phương Minh.
“Được rồi, hai người dừng lại đi.”
Phương Minh nhìn vào trong hố, dưới hố là một mảnh gỗ đã mục nát, nhìn thấy mảnh gỗ này, sắc mặt Phương Minh khẽ thay đổi, cả buổi sau mới hướng người nhà họ Hồ nói: “Vấn đề phong thủy của người nhà họ Hồ các ông không phải năm ở năm ngôi mộ kia, mà là ở trong này.”
“Ở trong này?”
Người nhà họ Hồ “ồ” lên một tiếng, tuy người này chính là ông của họ, nhưng họ cũng không tính là cùng một nhánh gia phả, chưa từng nghe nói phần mộ tổ tiên không cùng một nhánh cũng có thể ảnh hưởng đến con cháu đời sau.
“Người bình thường tất nhiên không được, nhưng ông Năm của các ông cũng không phải là người bình thường, đừng quên, khi ông còn sống cũng là một đạo sĩ.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất