Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 132: Phượng lạc ngô đồng

Chương 132: Phượng lạc ngô đồng


Lúc này trong đầu Hoa Minh Minh chợt nhớ đến lời Phương Minh nói trước đó: Đó là bởi vì tôi và ông ấy cũng xem như là người chung nghề.
Loáng thoáng, cậu ta dường như đã nắm được một chút manh mối, nhưng lại không có cách nào chọc thủng lớp màng này.
“Hiện tại tôi có mấy vấn đề muốn hỏi một chút, mọi người suy nghĩ cẩn thận đừng trả lời sai, bởi vì điều này có liên quan đến vấn đề phong thủy cuối cùng của nhà họ Hồ các ông.”
Thấy vẻ mặt Phương Minh trở nên nghiêm túc, người nhà họ Hồ đang ồn ào liền trở nên im lặng, tất cả mọi người đều vội vàng gật đầu, thể hiện sẽ trả lời mọi câu hỏi không một lời gian dối.
“Ông chủ Hồ, bác cả của ông có phải qua đời sáu năm trước không?”
Hồ Phù không ngờ người đầu tiên Phương Minh hỏi lại là mình, chớp mắt hồi tưởng lại rồi nói: “Đúng vậy, chính là tám năm trước, khoảng tháng chín.”
“Ai là con cháu đời sau cùng nhánh với bác cả của ông?”
Ánh mắt Phương Minh quét qua tất cả mọi người, trong nhóm người có bốn người đứng dậy, hai người đàn ông trung niên và hai thanh niên trẻ tuổi.
“Ba các anh có phải khi còn sống đều đến đây tảo mộ hàng năm không? Ý tôi nói là đến tảo mộ phần mộ này đây.”
“Phương đại sư, sao cậu biết?”
“Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là có hay không.”
“Đúng vậy, ba tôi trước khi qua đời vẫn luôn nói ông Năm không có con cháu, nếu chúng ta không đi tảo mộ dâng hương cho ông ấy mỗi tiết thanh minh, ông ấy sẽ trở thành cô hồn dã quỷ. Vậy nên ba tôi lúc còn sống mỗi khi tảo mộ mọi người xong, qua hôm sau đều một mình đến thắp nhang cho mộ ông Năm, nhưng khoảng mười năm trước thì ba cũng không còn tới đây nữa.”
Dựa theo lời kể của người nhà họ Hồ này, ba anh ta là bị bệnh, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, loại bệnh này ở thời điểm hiện nay chẳng khác nào đã được Diêm Vương gọi, một chân đã bước vào quỷ môn quan, vì thân thể mắc bệnh suốt hai năm nên không đến viếng mộ nữa, nói cách khác ngôi mộ nãy đã mười năm không ai tới.
Phương Minh gật đầu, quả nhiên không khác với suy đoán của cậu là mấy, vậy tất cả đều chính xác rồi.
“Lúc trước tôi đã từng nói, vấn đề phong thủy của người nhà họ Hồ các ông không nằm ở các tổ tiên khác, mà là từ ngôi mộ này mà ra, tôi biết các ông cảm thấy rất khó tin, nhưng tôi sẽ giải thích cho các ông rõ ngay sau đây.”
“Không biết các ông có bao giờ suy nghĩ một chuyện, đó là trong thị trấn có nhiều chỗ để chôn cất như vậy, vì sao tổ tiên người nhà họ Hồ các ông lại chọn nơi đây để mai táng cho mình chứ?”
Câu hỏi của Phương Minh khiến những người nhà họ Hồ nhìn nhau, vấn đề này nếu Phương Minh không đề cập thì đúng thật là họ cũng không chú ý tới.
“Chuyện này tôi có biết một chút, tôi nghe ba tôi nói, khu mộ này là do chính ông Năm tôi tự mình chọn, khi ông còn sống đã xem xét nơi chôn cất rồi, trước khi đi ông đã dặn ba tôi nhất định phải mai táng ông ở đây, vì thế lúc đó còn tăng thêm nhân lực để khiêng hòm lên đây.”
Vẫn là người thanh niên của Hồ gia lúc nãy lên tiếng, lúc này bác Hai nghe thấy thế cũng nói tiếp: “Chuyện này tôi có nghe anh cả nói, trong các anh em thì anh cả thân với chú Năm nhất, bởi vì anh cả vẫn ở trong thôn, còn các anh em khác lúc trẻ đều lang bạt bên ngoài, nói thật thì cũng không thân với chú Năm lắm.”
Trong lòng mấy anh em bác Hai, chú Năm là một người rất thần bí, bởi vì chú Năm không có duyên lấy được vợ, nên đa số thời gian chú đều ở trong đạo quan, ngày thường cũng rất ít qua lại với người trong nhà, đặc biệt là mấy năm sau này, cho dù là gia tộc có chuyện vui gì chú cũng không tham gia.
“Quay lại câu nói ban đầu của tôi, sở dĩ tôi có thể tìm được vị trí ngôi mộ này, nguyên nhân rất đơn giản, chính là dựa vào việc tàng phong tụ khí (1) của ngọn núi này mới tìm tới được, bởi vì tôi chắc chắn, tổ tiên nhà các ông sẽ lựa chọn cho mình một mảnh đất phong thủy tốt, nhưng nói thật, khi đến đây nhìn thấy phong thủy ở phần mộ này, đến cả tôi cũng thấy bất ngờ.”
Phương Minh nhìn về phía những người Hồ gia, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói chậm rãi từng lời từng chữ: “Phượng lạc ngô đồng (2), chỉ sau long huyệt bảo địa, cực kỳ có giá trị.”
(1) Tàng phong tụ khí: Một thuật ngữ trong phong thủy học, ý chỉ tránh gió để tụ được khí.
(2) Phượng lạc ngô đồng: Gần giống “Đất lành chim đậu”.
Phượng lạc ngô đồng?
Hoa Minh Minh và người nhà họ Hồ khi nghe thấy Phương Minh nói bốn chữ này đều tỏ ra khó hiểu, bởi vì họ không biết ý nghĩa của bốn chữ này, càng không biết nếu rơi vào tai mấy thầy phong thủy chân chính sẽ khiến họ khiếp sợ đến cỡ nào.
“Cho dù các ông không hiểu phong thủy chắc cũng đã từng nghe chân long huyệt (3) rồi đúng không?”
(3) Chân long huyệt (thuật ngữ phong thủy): Hang rồng thật.
Người nhà họ Hồ đồng loạt gật đầu, chuyện về phong thủy ở nông thôn rất phổ biến, nhất là chuyện phong thủy về vua chúa thời xưa hay nhà của các quan lớn, cái gì mà ai có thể ngồi được lên vị trí này là nhờ tổ tiên ông ta được mai táng ở giữa chân long huyệt, quả thực là nhiều vô số kể.
Đương nhiên, đa số mọi người đều là nghe nói, là chuyện phiếm mọi người kể với nhau để giết thời gian.
“Huyệt chân long thì hiếm thấy, nhưng phượng cũng là thần thú tương đương với rồng, long phượng long phượng, tìm huyệt chân long khó, vậy tìm huyệt chân phượng cũng không dễ.”
“Phượng đậu cây ngô đồng, con cháu hậu ba đời, phượng đáp ruộng ngô đồng, trong triều làm chức cao.”
Phương Minh nhẹ nhàng nói một câu, đây là phúc phần từ mảnh đất phượng lạc ngô đồng mang lại, cái gọi là “hậu” chính là gia sản và con cháu, đây đúng là mảnh đất đại phú đại quý chân chính.
“Phượng lạc ngô đồng, con cháu thịnh vượng, sẽ có con cháu quyền quý có quan hệ với triều đình, làm quan chức cao tương đương tam công (4) ngày xưa.”
(4) Tam công: Ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thừa tướng, Ngự Sử thái y, thái úy.
Nghe Phương Minh nói thế, người nhà họ Hồ đầu tiên là kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền trở nên mừng rỡ, bởi lời nói của Phương Minh rất chấn động, tam công đó, đó là cấp quan nào chứ, không phải chính là mấy vị thường hay xuất hiện trên TV hiện nay sao?
Nếu một gia tộc thật sự có thể có một người làm quan lớn đến cấp bậc này, vậy cả gia tộc đều thật sự giàu to rồi, chính là một người đắc đạo; gà chó thăng thiên.
“Không đúng Phương Minh, lúc trước cậu không phải đã nói vấn đề phong thủy của nhà họ Hồ nằm ở phần mộ này sao, nếu phong thủy tốt như vậy, vậy còn vấn đề gì nữa chứ?”
Người duy nhất ở đây vẫn giữ được sự bình tĩnh chính là Hoa Minh Minh, bởi vì cậu ta là người ngoài, phong thủy nhà họ Hồ tốt hay xấu đối với cậu ta không có ảnh hưởng gì cả, vậy nên lúc này cậu ta là người có suy nghĩ tỉnh táo nhất.
Nghe thấy lời Hoa Minh Minh nói, người nhà họ Hồ cũng có phản ứng, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Phương Minh, chờ đợi sự giải thích của cậu.
“Đó là vì bố cục phong thủy ở đây đã bị phá, ngô đồng đã chết, làm sao còn có thể giữ được chân phượng, chẳng những không thể giữ được chân phượng, mà còn phải gánh chịu cơn lửa giận của chân phượng. Người nhà họ Hồ các ông hiện tại chỉ có chuyện xui rủi, giả sử cho thời gian không tới ba năm, cà nhà họ Hồ chỉ sợ sẽ hoàn toàn lụn bại.”
Giọng của Phương Minh rất bình thường, nhưng rơi vào tai người nhà họ Hồ chẳng khác gì sét đánh bên tai, khiến cả nhóm người nhà họ Hồ nhịn không được rùng mình một cái.
“Mẹ nó, là thằng khốn nào đến phá phong thủy nhà họ Hồ chúng ta, tôi nhớ trên ngọn núi này ngoại trừ phần mộ của chú Năm thì chỉ có mộ của Bàng gia, chẳng lẽ là do người nhà họ Bàng giở trò?”
“Nhà họ Bàng đây là muốn hại nhà họ Hồ chúng ta tan nhà nát cửa mà, đừng tưởng rằng nhà họ vừa mới có người làm lãnh đạo thì nghĩ mình giỏi lắm, chỉ là một tên phó cán bộ, nếu họ dám làm bậy chúng ta cứ đi khiếu nại ông ta.”
Vẻ mặt người nhà họ Hồ đầy căm phẫn, thế nhưng bác Hai lại quát lớn bảo mấy người nhà họ Hồ ngưng lại: “Các anh nhao nhao cái gì đó, để Phương đại sư người ta nói hết đã chứ, hơn nữa, có Phương đại sư ở đây, cho dù có người bày bố cục phong thủy không phải cũng sẽ phá được hay sao?”
Lời nói của bác Hai khiến khóe miệng Phương Minh nhếch lên, nói cho cùng thì gừng càng già càng cay mà, đây là ông ta đang mở lời để chặn đầu cậu trước đây mà.
“Đừng suy nghĩ nữa, phong thủy này người ngoài không thể phá được, nếu nói có người phá, vậy chỉ có thể là người nhà họ Hồ các ông tự mình phá bố cục phong thủy mà thôi.”
Phương Minh lại mở miệng, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của người nhà họ Hồ, trực tiếp chỉ cái hố vừa mới đào kia: “Mảnh gỗ mục nát trong cái hố đó không phải cái gì khác, mà chính là cây ngô đồng.”
“Lúc trước tôi có nói qua, không tìm được đất phong thủy tốt cũng không sao, tuy không có phúc nhưng cũng không có tai họa, nhưng đất phong thủy một khi đã bị phá, vật cực tất phản, điều đó sẽ mang lại tai họa rất lớn, huống chi đây còn là mảnh đất phong thủy bao địa.”
“Nói lời khó nghe, nếu không phải tổ tiên các ông thực lực cao cường có thể đoán trước được tình trạng này nên đã làm biện pháp khắc phục, nếu không chỉ sợ người nhà họ Hồ các ông đã bị tai vạ tới từ lâu rồi.”
Người nhà họ Hồ đều ngẩn người ra, một giây trước họ còn chìm đắm trong niềm vui mừng khôn xiết, một giây sau đã rơi vào nỗi sợ hãi, tất nhiên, vẫn có một vài người tỏ ra hoài nghi, bởi vì họ cảm thấy lời của Phương Minh quá mơ hồ.
“Phương đại sư, cậu nói chú Năm của tôi bố trí mảnh đất phong thủy bảo địa này, vậy rốt cuộc vì sao lại bị phá, phải biết ở đây ngày thường không có người đến, cả ngọn núi cũng không có gì thay đổi, chỉ có cây cối xanh tươi hơn trước mà thôi.”
Người lên tiếng là một thanh niên trẻ của nhà họ Hồ, mà lời của anh ta cũng bày tỏ nghi hoặc trong lòng của một số người ở đây, đây là phong thủy bảo địa làm sao có thể bị phá được chứ?
“Nếu muốn biết vì sao phong thủy bảo địa lại bị phá, vậy trước tiên phải nói phong thủy bảo địa được hình thành như thế nào. Nói thật, mảnh đất này ban đầu không có khả năng xuất hiện huyệt chân phượng đâu, bởi vì vô luận là địa thế hay nạp khí tụ thủy cũng không có bố cục của phong thủy bảo địa, sở dĩ có thể trở thành mảnh đất phượng lạc ngô đồng chính là nhờ chú Năm các ông cưỡng chế nghịch thiên mà thành.”
Nói tới đây, trên khuôn mặt Phương Minh thoáng hiện lên sự khâm phục, không thể không nói vị tổ tiên này của nhà họ Hồ quả là lợi hại, ở địa thế không thể nào hình thành vùng đất cho phượng hoàng lại có thể dám tạo ra mảnh đất phong thủy bảo địa phượng lạc ngô đồng như vậy, tất nhiên, cái giá phải trả cũng rất lớn.
Tổ tiên Hồ gia xếp đặt bố cục phong thủy này rất phức tạp, cho dù Phương Minh có nói hết toàn bộ mọi người cũng không hiểu, vậy nên, cậu đã chuẩn bị giải thích theo một cách khác.
Bẻ một nhánh cây trên cành cây khô bị chặt đứt nằm kế bên, Phương Minh đi đến trước bia mộ, cỏ dại chỗ đó vừa mới được dọn sạch, lộ ra một lớp đất vàng.
“Đây, là vị trí ngôi mộ.”
Phương Minh dùng nhánh cây vẽ một điểm trên mặt đất: “Đây là vị trí đỉnh núi kéo dài ra bên ngoài, ở đây, còn có ở đây, ngoài ra còn có vị trí này, và vị trí này…”
Phương Minh liên tục vẽ trên mặt đất sáu vòng tròn, sau đó nối sáu vòng tròn này lại với nhau, hình thành nên một vòng cung, điểm khác nhau là đường vòng cung là một đường liên tục, còn ở đây lại giống nét số 8 hơn.
Nhìn từ xa giống như một đôi cánh vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất