Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 155: Thiếu nữ hoài xuân

Chương 155: Thiếu nữ hoài xuân



-----------------------
Nhà họ Diệp!
Lương Quỳnh nhìn cô con gái xinh đẹp của mình đứng trước mặt, mặc dù trong lòng rất vui vẻ nhưng vẫn cảm thấy hình như có gì đó không đúng, nhất là khi nhìn thấy nụ cười kia trên mặt con gái.
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ ghét con rồi? Nếu vậy con liền mua vé máy bay quay lại trường học ngay. Cha nói đúng, chắc chắn là vì mẹ không thích con nên lúc đầu mới không muốn con học đại học ở Ma Đô, mà lại bắt con lặn lội đường xa tới đại học Thủy Mộc.”
Nghe thấy lời nói của con gái, Lương Quỳnh tức giận trừng mắt: “Cha con thì biết cái gì, tuy trường đại học ở Ma Đô cũng tốt, thế nhưng làm sao có thể so sánh được với đại học Thủy Mộc hay đại học Yên Kinh kia chứ? Hai trường đại học này mới là hai trường danh giá nhất đó!”
Về phần chồng bà, bà cũng thật sự không biết phải nói như thế nào cho phải. Từ nhỏ ông đã yêu chiều đứa con gái này, muốn gì cho đó, ngậm trong miệng sợ tan mà nâng trên tay thì sợ vỡ, khiến bà đôi lúc còn cảm thấy ganh tị không thôi.
Lúc trước vì chuyện ghi danh trường đại học cho con gái mà hai người còn cãi nhau một trận, ông nói cái gì mà sợ con gái đi học quá xa không có ai chăm sóc sẽ chịu thiệt thòi, nói trắng ra chính là ông không nỡ để con gái ở cách xa bản thân quá mức.
Hiện tại cũng thế, con gái vừa lên đại học thì cứ dăm bữa nửa tháng ông lại lên trường thăm con bé một lần, hai cha con đã đi thăm quan hết các danh lam thắng cảnh ở kinh thành!
“Đừng ba hoa nữa, con mau vào nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi, nếu cha con mà biết con về chắc lại vui tới điên mất! Để mẹ đi gọi điện thoại cho cha con.”
“Không cần đâu ạ, con đã gọi điện cho đồng chí Diệp của nhà chúng ta, đồng chí Diệp sau khi biết có lãnh đạo từ kinh thành tới đã đi chợ mua đồ ăn chuẩn bị hối lộ lãnh đạo rồi!”
Diệp Tử Du cười hì hì, vẻ tinh nghịch đáng yêu này nếu bị đám thanh niên ở đại học Thủy Mộc nhìn thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc há hốc mồm. Nữ thần mà bọn họ nhận biết luôn bình tĩnh như nước, làm gì đã được chứng kiến bộ dáng nữ thần xinh xắn đáng yêu như cô bé nhà hàng xóm thế này chứ!
“Cha con hai người thật sự là… Hóa ra lại hợp lực qua mặt mẹ!”
Lương Quỳnh giả vờ hừ một tiếng giận dỗi, đương nhiên bà cũng rất nhớ con gái, thế nhưng bà càng lo lắng cho tương lai của con gái hơn. Học ở đại học Thủy Mộc không chỉ là một loại vinh dự mà quan trọng hơn vẫn là vì nhân mạch ở đó, mặc dù hiện tại bọn họ chỉ là học sinh, nhưng mười năm, hai mươi năm sau những học sinh này đều sẽ trở thành những nhân tài kiệt xuất. Khi đó dựa vào mối quan hệ bạn bè ngày hôm nay, mọi người cũng sẽ quan tâm giúp đỡ nhau hơn, đây chính là một cơ hội gây dựng mối quan hệ vô cùng tốt đó!
“Mẹ à, làm sao có thể lại như vậy được chứ, con chỉ muốn tặng cho mẹ một bất ngờ mà thôi.” Diệp Tử Du cười cười lộ ra hai núm đồng tiền: “Con vẫn luôn nhớ tới món thịt kho tàu mẹ làm đấy.”
“Được rồi, được rồi, đợi lát nữa cha con mua đồ về mẹ sẽ nấu liền cho con ăn. Bây giờ thì mau mau về phòng nghỉ ngơi đi đã.”
“Vâng ạ, vậy con về phòng trước.”
Diệp Tử Du về phòng, sau khi cất đồ cũng không vội vã đi rửa mặt nghỉ ngơi mà lấy điện thoại nhắn một tin: “Em về rồi.”
Đinh linh!
Không tới một phút sau điện thoại lại reo lên.
“Ừm, chuyện của anh cũng đã xử lý xong, ngày mai sẽ trở về.”
Không hỏi cậu vì sao lại về sớm, mà Diệp Tử Du cũng không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng nhắn thêm hai chữ: “Chờ anh.”
“Em nói xem ngày mai khi hai chúng ta gặp nhau em có nhận ra anh không?”
Nhìn thấy tin nhắn từ bên kia gửi tới, Diệp Tử Du nháy mắt mấy cái, chần chừ vài giây mới trả lời: “Hay anh Phương Minh gửi ảnh chụp cho em xem thử?”
Nhà họ Hồ.
“Cảm tạ anh giàu có đã tặng du thuyền cho em, anh thật uy vũ bá khí 666…”
Hoa Minh Minh ở trong phòng cầm điện thoại nhìn hoạt náo viên ăn mặc hở hang đang ỏn à ỏn ẻn cảm ơn mình, trên mặt hiện ra nụ cười thô bỉ.
Sở thích của cậu ta chính là xem live stream, nhất là nhìn những hoạt náo viên mặc những bộ đồ bạo lộ như vậy, bởi vì chỉ cần tặng lễ vật xong nhất định sẽ nhận được phúc lợi khác. Quả nhiên không tới một phút sau, người hoạt náo viên này đã nhắn tin cho cậu ta.
“Anh chàng hào hoa, em vừa mới gửi ảnh chụp chân dung cho anh đấy, mời anh thưởng thức.”
Trừ dòng chữ này còn có một hình ảnh vô cùng bại lộ, Hoa Minh Minh nhìn thấy những hình ảnh này thì cười dâm không ngừng, thật sự là thiên đường!
Đinh đinh linh!
Từng ảnh từng ảnh không ngừng được truyền tới, đang lúc Phương Minh muốn nhấn xem từng cái thật cẩn thận thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Phương Minh đi tới.
“Tôi dựa vào, Phương Minh, cậu làm ơn có thể gõ cửa trước khi vào phòng người khác có được không?”
Phương Minh liếc nhìn Hoa Minh Minh một chút rồi nhíu mày, phòng điều hòa vẫn đang mát lạnh thế nhưng không hiểu sao tên Hoa Minh Minh này mặt mũi đỏ bừng, hơi thở cũng gấp gáp.
“Cậu bị cảm nắng sao?”
“Cậu mới bị cảm nắng! Tìm tôi làm gì?”
Hoa Minh Minh tức giận trả trêu một câu, cô hoạt náo viên này cũng là người cùng thành phố, cậu ta còn đang muốn tâm sự một chút xem liệu đêm nay có thể gì gì hay không…
“Chụp giúp tôi một tấm hình.” Phương Minh bình tĩnh nói.
“Chụp giúp cậu một tấm hình?”
Hoa Minh Minh ngẩn ra, lập tức phát cuồng: “Cậu muốn chụp ảnh thì tự đi mà chụp!”
Chụp ảnh cho một người đàn ông làm sao có thể quan trọng bằng chuyện nhìn hình người đẹp kia chứ.
“Tôi đã thử rồi, tự chụp quá xấu.”
“Được rồi, tôi cũng phục cậu, đưa điện thoại đây.”
Hoa Minh Minh cầm điện thoại của Phương Minh, tạch tạch tạch mấy cái rồi nói “xong”, sau đó quẳng điện thoại lại cho Phương Minh.
Nhưng mà sau khi Phương Minh nhìn hình xong trên mặt lại lộ vẻ không hài lòng: “Không được, chụp quá xấu, chụp lại.”
Ách…
“Quá mờ.”
“Vừa nãy chưa cười, một lần nữa.”
Sau mười phút, Hoa Minh Minh sụp đổ, trong lòng cậu ta đang hò hét không thôi, đại ca, cậu là một người đàn ông đó, cũng không phải mấy nữ sinh má hồng kia, chỉ chụp có một bức ảnh thôi có cần phải nghiêm túc như vậy không?
“Nếu cậu muốn có hình đẹp thì để tôi tải phần mềm làm đẹp, sau đó giúp cậu chỉnh sửa có được không?”
Hoa Minh Minh vô cùng bất đắc dĩ đề nghị, mà Phương Minh nghe thấy lời này của cậu ta, suy nghĩ vài giây rồi mới đồng ý.
Sau ba phút Phương Minh lại nhìn bản thân trong hình, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra vẻ hài lòng, nói nhỏ: “Đây mới thực sự là tôi đấy!”
Hoa Minh Minh ở bên cạnh trừng mắt nhìn Phương Minh, đã gặp nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ như cậu!
Chỉnh độ sáng lên cũng được, làm da trắng lên thì cũng thôi, lại còn chỉnh cho mặt gầy đi… Thôi thì cũng tạm chấp nhận, thế nhưng cậu còn kéo cho dài ra là cái quỷ gì?
Nhưng mà may là tên Phương Minh này cuối cùng cũng chịu đi, Hoa Minh Minh thả lỏng cả người, vội vã cầm điện thoại lên nhìn weiwei, đột nhiên hai mắt trợn tròn!
“Anh hào hoa, mấy ngày trước em còn chụp mấy tấm nội y tình thú đấy.”
“Anh hào hoa, chỉ cần tặng một pháo hoa thì em sẽ gửi cho anh xem.”
“Anh hào hoa, anh có đó không?”
“Anh hào hoa, chỉ cần anh nằm trong top 10 trên bảng người hâm mộ thì đã có thể chat video với em…”
“Anh hào hoa?”
Hoa Minh Minh vội vàng trả lời, chỉ là cậu ta vừa mới trả lời đã nhận được hệ thống thông báo, tài khoản của cậu ta đã bị khóa vì vi phạm điều khoản của chương trình.
“Móa!”
Hoa Minh Minh xém chút tức tới đập điện thoại, việc hoạt náo viên có quyền block người xem thật sự rất bình thường, thế nhưng cậu ta còn chưa dò xét được weiwei của cô ta, vậy cái du thuyền kia của cậu ta không phải đã lãng phí vô ích sao?
“Phương Minh!”
Hoa Minh Minh nghiến răng nghiến lợi, nghĩ tới kẻ đầu xỏ quấy rối chuyện tốt của cậu ta là Phương Minh, trong lòng không thể kìm nén kích động chửi ầm lên!
Mà giờ phút này Phương Minh không hề hay biết có người đang chửi mắng cậu, cậu nhìn chằm chằm ảnh chụp, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới quyết định gửi qua.
Đồng thời đôi mắt còn nhìn màn hình chăm chú vô cùng, chờ đợi người bên kia hồi âm.
“Oa, anh Phương Minh trắng trẻo đẹp trai như vậy, nếu có thể khiến tấm màn đằng sau đẹp hơn thế thì quả thật quá tuyệt vời, hì hì.”
Cuối tin nhắn còn gửi thêm một mặt cười, Phương Minh nhìn kỹ lại không nhịn được khóe miệng co giật, thì ra lúc nãy bởi vì cậu chỉnh sửa nên khiến tấm màn sau lưng bị kéo thành gợn sóng!
“Anh Phương Minh, mặc kệ anh nhìn như thế nào, trong lòng em anh là người đẹp trai nhất!”
Sau khi nhìn thấy tin nhắn tiếp theo, Phương Minh lại bắt đầu cười ngây ngô, gãi gãi đầu, sau đó cười ha hả tự đắc không thể ngưng được…
Trong nhà họ Diệp, Diệp Tử Du nhìn chằm chằm tấm ảnh Phương Minh gửi tới, nói nhỏ: “Anh Phương Minh thật sự quá đáng yêu!”
“Tử Du.”
Đúng lúc này cửa phòng bị mở ra, Lương Quỳnh đang định đi vào hỏi mấy giờ thì có thể đánh thức cô dậy ăn cơm, không ngờ vừa vào liền nhìn thấy con gái đang nằm lì trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Nhất là nụ cười trên mặt con bé khiến bà không nhịn được nhớ tới chuyện yêu đương ngày xưa của bà và lão Diệp, lúc đó bà cũng cười ngây ngô y như thế.
Thiếu nữ hoài xuân!
“A, sao mẹ lại tới?”
Diệp Tử Du tắt màn hình điện thoại, mặt đỏ bừng, giống như bé gái làm sai chuyện bị mẹ bắt gặp vậy, thật sự là quá ngượng ngùng.
“Không có gì, mẹ định hỏi con định ngủ tới mấy giờ để biết rồi lát nữa gọi con dậy.”
“Thật ra con cũng không buồn ngủ lắm, hiện tại đã hơn bảy giờ, mẹ cứ đi nấu ăn, con chỉ chợp mắt một chút xíu thôi là đủ.”
“Vậy được rồi, con ngủ một chút đi.”
Lương Quỳnh ra khỏi phòng thế nhưng trong lòng lại hồi hộp, bởi vì rốt cuộc bà cũng biết bà đã quên mất chuyện gì.
Chính là tên nhóc tới từ thôn Diệu Hà kia.
Con gái của mình đột nhiên trở về vào lúc này, lại nghĩ tới mặt mày hàm xuân của con gái, trong lòng Lương Quỳnh dấy lên một dự cảm không tốt.
Không thể nào đâu, cậu ấy làm gì có phương thức liên lạc của Tử Du kia chứ, Tử Du trở về tuyệt đối không phải vì cậu ấy đâu. Mà Tử Du cũng đã lên đại học, cho dù là có thầm thích một bạn nam nào đó thì cũng rất bình thường mà.
Lương Quỳnh âm thầm an ủi bản thân, thế nhưng lát nữa lúc ăn cơm nhất định bà phải hỏi con bé một chút mới được.
Đối với chuyện con gái có bạn trai ở trường đại học bà cũng không phản đối, thế nhưng mà đó là bởi vì những nam sinh trong trường đại học Thủy Mộc đều là con cưng của trời, về sau chắc chắn sẽ trở thành thành phần tinh anh trong xã hội. Nếu con gái của bà có thể tìm được một người đàn ông có phẩm chất tốt thì không phải là chuyện gì xấu.
Ngay lúc Lương Quỳnh đang mãi suy nghĩ những chuyện này thì cửa mở ra, bà nhìn thấy hình dáng của chồng thì giật mình hét lên: “Lão Diệp, ông làm sao vậy?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất