Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 156: Biến hóa của bình an phù

Chương 156: Biến hóa của bình an phù



------------------
Nếu không phải gương mặt này đúng là của chồng bà thì bà cũng không thể nào tin được người trước mắt kia chính là chồng bà.
Bộ đồ trên người rách rưới, quan trọng nhất là trên mặt còn có vết máu, mà trên cánh tay cũng đã có vài vết xước, cả người thật sự giống hệt như vừa thoát khỏi hiện trường vụ tai nạn khủng khiếp nào đó vậy.
“Cha, cha làm sao vậy?”
Tiếng hét hoảng sợ lúc nãy của Lương Quỳnh đã kinh động Diệp Tử Du, cô đi ra nhìn thấy bộ dáng của cha như vậy cũng bị dọa sợ mất hồn.
“Một lời khó nói hết, lần này thật sự là phúc lớn mạng lớn, chỉ chút nữa là tôi không còn cơ hội quay về gặp hai mẹ con…”
Trên mặt Diệp Minh cũng hiện lên vẻ hoảng sợ, nhớ lại những chuyện đã xảy ra ba giờ trước ông mới thấy, thì ra tử vong ở gần ông tới như vậy.
Biết con gái yêu hôm nay sẽ về vì thế sau khi xử lý xong công việc ông đã vội vã lái xe về, ngay lúc đang chờ đèn đỏ đột nhiên một chiếc xe vận tải lớn bị mất khống chế, đâm thẳng tới hướng xe của ông.
Có lẽ là vì vội vàng muốn vượt qua trước khi đèn đỏ nên tốc độ của chiếc xe này nhanh vô cùng, tông thẳng tới hất bay xe của ông ra xa, sau khi bị lật bởi vì quán tính lại còn đụng đổ liên tiếp 4, 5 chiếc xe nữa mới dừng lại hẳn.
Tràng cảnh lúc đó khủng bố vô cùng, Diệp Minh trơ mắt nhìn chiếc xe đang chạy tới, chưa kịp phản ứng gì đã bị đụng bay, luồng sức ép trong xe khiến ông trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Chờ tới khi Diệp Minh được người tài xế khác cứu ra ông mới biết bản thân đã may mắn tới dường nào, bởi vì sau khi chiếc xe tải bị lật đã khiến hóa chất bị rò rỉ rồi nổ tung, ngọn lửa nuốt trọn những chiếc ô tô xấu số, mà tài xế bên trong cũng không kịp thoát khỏi…
Sau đó ông được đưa lên xe cấp cứu, nhưng điều khiến tất cả bác sĩ đều cảm thấy khó tin chính là mặc dù bề ngoài Diệp Minh có vẻ rất thê thảm, thế nhưng cũng chỉ là mấy vết thương nhỏ ngoài da mà thôi, vết trầy trên cánh tay là do những mảnh mụn thủy tinh đâm trúng…
Băng bó đơn giản xong Diệp Minh muốn về nhà với vợ con cho nên không tiếp tục ở lại bệnh viện nữa, sau khi đưa lại địa chỉ liên lạc cho cảnh sát giao thông thì bắt taxi về nhà.
“Nói vậy thì ông thật sự quá may mắn, đại cát đại lợi, bình an vô sự.” Lương Quỳnh sau khi nghe chồng nói cũng cảm thấy vô cùng may mắn, vỗ vỗ ngực thở phào.
“Đúng vậy, những cảnh sát kia cũng cảm thấy không thể tin được, tôi là người đầu tiên bị đụng trúng vậy mà chỉ bị một số vết thương nhỏ, thế nhưng những tài xế kia lại không được may mắn như tôi…”
Diệp Minh thở dài một hơi, nghĩ tới hiện trường vụ tai nạn thảm khốc, lại nghĩ tới những chiếc xe bị đốt trụi mà không biết nên nói gì.
“Con nghĩ chắc chắn là do đồng chí Diệp thường ngày vẫn làm nhiều việc thiện tích nhiều đức, cho nên mới được thần tiên trong cõi u minh phù hộ.” Diệp Tử Du đang ngồi bên cạnh cũng nói.
“Đi đi đi, con là sinh viên đại học sao có thể tin tưởng mấy thứ mê tín dị đoan này, đây chẳng qua chỉ là do vận khí của cha con quá tốt mà thôi.”
“Con tin, ngẩng đầu ba mét có thần linh, nếu làm nhiều việc tốt ắt hẳn sẽ được phù hộ, đồng chí Diệp nhà chúng ta hằng năm quyên tặng không ít đồ cho người nghèo, đây chính là làm việc tốt thì nhận được báo đáp tốt.”
Lúc Diệp Tử Du nói ra lời này tâm tư lại không nhịn được nhớ về ngày bé.
“Anh đạo sĩ, làm việc tốt thật sự sẽ nhận được báo đáp tốt sao? Báo đáp tốt là như thế nào?” Vẻ mặt bé gái vô cùng ngây thơ hỏi thăm.
“Báo đáp tốt à, nó chính là hồi báo, nhưng nhiều lúc nó không thể trực tiếp cho em tiền tài hay quyền thế. Ví dụ như ban đầu mệnh của em đã định em chỉ có thể sống tới ba mươi tuổi, thế nhưng bởi vì làm nhiều việc tốt nên cuối cùng có thể bình yên sống tới sáu mươi tuổi, mặc dù không có nhiều tiền thế nhưng đây cũng coi như là hồi báo tốt rồi, chỉ là em sẽ không thể phát hiện ra điều đó đấy! Vả lại những hồi báo tốt này không hẳn sẽ ứng nghiệm trên người em, cũng có thể sẽ ứng nghiệm trên cha, mẹ, người thân của em. Cho nên rất nhiều người đều thấy làm việc tốt không có báo đáp tốt, đó chỉ là vì họ không biết báo đáp tốt này sẽ hiển linh như thế nào mà thôi.”
“Thì ra là vậy, về sau nhất định em sẽ làm nhiều việc tốt, để ba và mẹ của em có thể sống lâu trăm tuổi, cũng để cho anh đạo sĩ có thể sống lâu trăm tuổi…” Trên mặt cô bé có nụ cười ngọt ngào, cũng rất nghiêm túc nói ra câu này.

“Nếu nói là thần tiên phù hộ thì cũng là do tấm bình an phù mà mẹ con cầu cho cha có tác dụng.”
Diệp Minh cười hắc hắc, ông làm việc thiện chính là vì thương xót những đứa nhỏ số khổ chứ không phải vì để nhận lại hồi báo tốt đẹp gì, những thứ đó quá hư vô mờ mịt, mà ông nói câu này cũng chỉ là vì muốn nịnh bợ vợ mà thôi.
Sau khi nói xong Diệp Minh còn cố tình kéo góc áo sơ mi lên, lộ ra tấm bùa bình an mà ông đeo bên lưng, thế nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy tấm bình an phù này hai vợ chồng Lương Quỳnh cùng Diệp Minh trợn tròn mắt!
Tấm bình an phù này được Diệp Minh cố ý bỏ vào một chiếc hộp pha lê trong suốt hình tam giác, thế nhưng chiếc hộp này hoàn hảo không hao tổn gì mà tấm bình an phù lại bị đổi từ màu trắng bạc thành màu đen!
“Cha mẹ làm sao vậy? Mà sao tấm bình an phù của cha lại có màu đen nhỉ?”
Nghe thấy lời nói của con gái Diệp Minh cười khổ một tiếng, trả lời: “Trước tai nạn xe cộ chiều nay nó vẫn là màu trắng bạc đấy.”
Diệp Minh vô cùng chắc chắn, bởi vì tấm bình an phù này ông đã nhét trên lưng cùng với chìa khóa xe, lúc lấy chìa khóa ông còn thấy tấm bình an phù này, nó vẫn là màu trắng bạc không thể sai được.
“Chẳng lẽ thật sự là tấm bình an phù này bảo vệ cha bình an?”
Diệp Tử Du cũng tràn ngập kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ vẻ suy tư, trầm ngâm mấy giây sau mới nói ra: “Con đã từng nghe nói tấm bình an phù này có thể bảo vệ chủ thoát khỏi một kiếp nạn, nếu thật sự là như vậy thì hẳn tấm phù này đã trở nên vô dụng, cha thử mở ra xem sao.”
Diệp Minh gật gật đầu, hiện tại ông cũng đang cảm thấy hiếu kỳ vô cùng. Sau khi lấy chiếc hộp thủy tinh hình tam giác xuống thì cẩn thận mở ra, đưa tay vào chuẩn bị lấy tấm phù.
Thế nhưng ông không thể lấy tấm phù này ra được, bởi vì khi ngón tay của ông vừa mới chạm vào tấm phù nó đã trực tiếp vỡ vụn, biết thành một đoàn bột phấn màu đen bám vào trên ngón tay ông.
“Chuyện này…”
Một màn này khiến Diệp Minh với Diệp Tử Du nhìn nhau khó hiểu, một lúc sau Diệp Tử Du mới chống cằm khẳng định: “Xem ra thật sự là tấm bình an phù này bảo hộ đồng chí Diệp.”
Mà giờ phút này Diệp Minh cũng có suy nghĩ giống hệt con gái, đầu tiên là tấm phù màu trắng biến thành màu đen, sau đó thì lại biến thành bụi phấn. Mà tấm phù vốn được bảo quản trong hộp pha lê, bây giờ hộp pha lê vẫn hoàn chỉnh nguyên vẹn mà tấm phù lại vỡ vụn thành, nếu không dùng lý do này để giải thích thì không còn lý do nào khác phù hợp hơn nữa.
“Vợ à, bà cầu tấm bình an phù này ở đâu vậy? Thật sự là quá thần kỳ, bà hỏi người chị em kia của bà xem, hôm nào đó chúng ta một nhà ba người hãy cùng nhau đi cầu.”
Lương Quỳnh nhìn tấm bình an phù hóa thành bột phấn, vẻ mặt trở nên phức tạp vô cùng. Đương nhiên bà biết rõ lai lịch của tấm phù này, không phải đi xin ở đâu mà chính là đích thân Phương Minh đưa tới.
Nghĩ tới Phương Minh không ngại cực khổ từ nông thôn mang tới tấm bình an phù quý giá như vậy, mà tấm bình an phù này còn cứu mạng chồng của bà, rồi bà nghĩ tới thái độ của bà lúc ấy, vẻ mặt Lương Quỳnh trở nên xấu hổ vô cùng.
“Vợ à, bà làm sao vậy?”
Nhìn thấy vợ mình trầm mặc không nói, đồng thời vẻ mặt lại biến hóa không ngừng, có chút hiếu kỳ: “Có phải tấm bình an phù này rất khó cầu không? Ngẫm lại thì cũng đúng, loại phù cứu mạng này chắc chắn là do cao nhân xuất thủ, mà cao nhân như vậy làm sao có thể tùy tùy tiện tiện đồng ý vẽ bùa cho người khác kia chứ, có thể có một tấm đã là may mắn vô cùng rồi.”
“Muốn cùng cũng không được?”
Lương Quỳnh nỉ non một câu, giờ phút này bà thật sự muốn nói hết tất cả mọi chuyện ra, cũng muốn nói với chồng, người cao nhân trong miệng ông ấy chính là con rể đã được ông chọn mười mấy năm trước.
Chỉ là cuối cùng Lương Quỳnh vẫn nhịn xuống, mặc dù rất chấn động, cũng rất kinh ngạc, thế nhưng bà vẫn cảm thấy Phương Minh thật sự không thích hợp với con gái, cho dù Phương Minh thật sự có một số bản lĩnh vô cùng lợi hại, nhưng người xứng đôi với con gái nhất định phải là người có gia thế không tệ, tuổi trẻ tài cao mới được.
Nếu không tới lúc bạn bè tới hỏi con rể làm nghề gì, không lẽ lại nói con rể là một thần côn?
Dù sao con gái của mình cũng là người bình thường, cùng người có bản lĩnh đặc thù như Phương Minh kết hôn cũng không hẳn là chuyện tốt, dù sao tập quán sinh hoạt của hai người cũng rất khác biệt.
Ơn cứu mạng, nhà họ Diệp có thể dùng phương thức khác để báo đáp.
“Để sau này tôi hỏi lại đã.” Sau khi suy nghĩ kỹ rồi Lương Quỳnh mới nói.
“Ừm, tốt nhất nên hỏi kỹ là đạo quan của ai, còn có tên của người đạo trưởng kia nữa. Dù sao hiện tại giao thông thuận tiện, chỉ cần là trong nước thì có thể dễ dàng tìm tới, cho dù không cầu được bình an phù nhưng nếu có thể quyên một chút hương hỏa biểu thị lòng biết ơn cũng rất cần đấy.” Diệp Minh gật gật đầu.
Diệp Tử Du chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt hơi mất tự nhiên của mẹ, trong lòng dường như đã nghĩ tới điều gì đó.
Trực giác nói cho cô biết mẹ đang nói láo, bình an phù này chắc chắn không phải có lai lịch như mẹ đã nói, do một người chị em đi du lịch mà cầu về đơn giản như vậy.
Nhưng mà vì sao mẹ lại phải nói láo?
Diệp Tử Du là cô gái cực kỳ thông minh, từ nhỏ tới lớn đã vậy rồi, nếu không làm sao có thể thi đậu vào đại học Thủy Mộc chứ? Vì vậy trong lòng cô đoán ra rất nhanh.
“Chẳng lẽ là của anh Phương Minh?”
Diệp Tử Du đoán trong lòng, nếu như tấm bình an phù này thật sự có quan hệ với anh Phương Minh, như vậy nói rõ anh Phương Minh đã từng đi qua nhà cô, thế nhưng mẹ lại không nói gì với cô chứng tỏ mẹ không muốn để cô biết tin tức này.
Về phần vì sao mẹ lại không muốn để cô biết, Diệp Tử Du không cần phân tích cũng có thể đoán ra được.
Nghĩ tới những điều này trong ánh mắt Diệp Tử Du lóe lên một tia giảo hoạt, đột nhiên nói: “Đồng chí Diệp, vừa nhìn tấm bình an phù này khiến con nhớ ngay tới lão thần tiên ở thôn Diệu Hà.”
Diệp Minh ngẩn người, ông không hiểu tại sao đột nhiên con gái lại nhắc tới thôn Diệu Hà, thế nhưng vẫn cảm thán: “Đúng vậy nha, lão thần tiên kia cũng là một cao nhân.”
“Con còn nhớ rõ đồng chí Diệp vì muốn nịnh nọt lão thần tiên mà trực tiếp hứa hôn cho con với đồ đệ của ông ấy đấy. Đồng chí Diệp thử nói xem, nếu anh Phương Minh tới cửa cầu hôn thì cha có gả con gái đi không?” Diệp Tử Du hơi dẩu môi, giả bộ bất mãn nói ra.
“Cái này…” Diệp Minh có chút xấu hổ gãi gãi đầu: “Cha cũng nhìn thấy tiểu tử kia làm người ngay thẳng cho nên mới nói như vậy, dù sao sau này có lấy hay không vẫn là do con quyết định, nếu con không muốn lấy thì đương nhiên cha sẽ không bắt ép con đấy.”
“Cha con vừa uống ít rượu vào liền thích nói lung tung, mẹ đã mắng ông ấy bao nhiêu lần rồi, gả gì mà gả chứ, tuyệt đối không thể gả.”
Lương Quỳnh vội vàng hùa theo con gái, mà trong lòng cũng thở phào một hơi, xem ra con gái cũng có ý nghĩ giống bà, bà cũng thấy yên lòng.
Nghe thấy câu trả lời của mẹ, con ngươi trong suốt như lưu ly của Diệp Tử Du chớp chớp hai lần, sau cuộc thăm dò này cô đã có thể đoán ra, đồng chí Diệp còn dễ giải quyết, chỉ có mẹ của mình…
Chỉ sợ là anh Phương Minh còn cần phải cố gắng nhiều hơn!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất