Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 171: Gây rối

Chương 171: Gây rối



---------------------
Thỉnh cầu của Trần Nhạc Nhi làm cho Phương Minh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cậu tin rằng giờ phút này chắc chắn ba mẹ của cô bé vô cùng ăn năn hối hận về chuyện đã trách móc cô, khiến cô nghĩ quẩn mà tự sát.
Thế nhưng là một đôi vợ chồng đã trưởng thành, khả năng không thể thoát khỏi dằn vặt mà tự sát chỉ sợ không cao.
“Cô hãy nói rõ ràng hơn đi, cha mẹ của cô bị sao?”
“Cha mẹ của em bị người ta đuổi đi, chính là những người kia đã bắt nạt cha mẹ của em.”
Trần Nhạc Nhi nghẹn ngào, cha mẹ ngày ngày bị người ta đánh tới tận cửa nhà mà cô chỉ có thể trơ mắt ra đứng nhìn, cuống cuồng lo lắng mà chẳng biết phải làm sao.
Cô còn nhỏ, không hiểu quỷ hồn là gì, thế nhưng những ngày sau khi cô chết đi, chỉ có anh trai trước mắt này có thể nhìn thấy cô, vì vậy cô nhất định phải đi theo anh ấy, cầu xin anh ấy giúp đỡ cha mẹ cô.
“Cô nói là người nhà của bà lão kia bắt nạt cha mẹ của cô sao?”
Phương Minh suy nghĩ một chút lập tức nghĩ ra những người kia trong lời nói của Trần Nhạc Nhi chỉ có thể là người nhà của bà lão.
Sở dĩ Trần Nhạc Nhi có thể gây thương tổn cho bà lão chính là vì quan hệ nhân quả giữa hai người, bà lão hãm hại Trần Nhạc Nhi khiến cô bé phải chết oan chết uổng, dựa theo pháp tắc âm dương thì cô bé có thể đi tìm bà lão để báo thù.
Nhưng cô bé lại không thể làm gì người nhà của bà lão kia, trừ khi cô có thể sống qua bảy bảy bốn mươi chính ngày. Quỷ hồn phải sống qua bốn mươi chín ngày này thì mới có thể có một chút lực lượng, thế nhưng lực lượng này vẫn nhỏ tới thảm thương.
Rất nhiều người sợ quỷ, nhưng thật ra quỷ còn sợ người hơn nhiều. Những quỷ hồn đang còn trong thời gian 49 ngày này vô cùng suy yếu, thậm chí không dám tới gần một người đàn ông bình thường, dương khí trên thân thể người đàn ông không phải là thứ một quỷ hồn mới chết có thể chịu đựng được đấy.
Thế nên những quỷ hồn như Trần Nhạc Nhi bình thường sẽ không dám tới gần những nơi đông người. Hôm đó bên bờ sông Hoàng Phổ may mà có ánh sáng xanh của oan hồn che chở cho cô bé, nếu không cô đã sớm bị dương khí trên người hai cậu con trai của bà lão đánh tan hồn phách rồi.
Trần Nhạc Nhi gật đầu.
“Nói địa chỉ nhà cô cho tôi biết đi, ngày mai tôi sẽ qua thăm.”
Sau khi Phương Minh ghi chép lại địa chỉ mà Trần Nhạc Nhi đã đọc, im lặng ra hiệu cho cô bé bay lại vào trong vòng tay, sau đó tiếp tục tu luyện như bình thường.

Ngày kế tiếp, trời trong xanh!
Hôm nay Phương Minh không tới cửa hàng, sau khi nói qua với Đại Trụ liền bắt xe rời đi.
Cửa hàng bán đồ ăn sáng Hưng Thịnh!
Hơn tám giờ sáng chính là giờ cao điểm mà mọi người ra ngoài đi làm, đáng lý ra sinh ý của cửa hàng bán đồ ăn sáng giờ này phải rất tốt, thế nhưng cửa hàng trước mắt lại đóng cửa, mà ngoài cửa còn dán một tờ giấy: “Cho thuê cửa hàng, vui lòng liên lạc: 13xx xxx xxxx.”
Phương Minh nhíu mày nhìn cửa hàng nhà Trần Nhạc Nhi đã đóng cửa, sau đó lại đi vào ngõ hẻm bên cạnh. Dựa theo những gì cô bé đã nói, nhà cô ấy thuê ở trong ngõ nhỏ cách cửa hàng không xa.
Sau một phút Phương Minh đã đi tới một khu nhà chung cư cũ kỹ, tiếp tục lên cầu thang rồi gõ cửa một căn phòng ở lầu sáu.
Cốc cốc cốc.
Gõ gõ liên tiếp mấy lần nhưng không hề có người trả lời, thế nhưng Phương Minh có thể chắc chắn trong nhà có người, bởi vì ngay lúc cậu vừa gõ cửa đã nghe thấy được có người đang nói chuyện trong phòng.
Cốc cốc cốc.
Lại gõ thêm mấy lần nữa, cửa phòng rốt cuộc cũng được mở ra, một người phụ nữ trung niên tiều tụy cảnh giác nhìn chằm chằm Phương Minh.
“Cậu tìm ai?”
“Đây là nhà của Trần Nhạc Nhi đúng không ạ? Tôi tìm cha mẹ của Trần Nhạc Nhi.” Phương Minh vừa cười vừa nói.
“Tìm cái gì mà tìm, cậu lại là phóng viên chứ gì? Không cần tìm nữa, bọn họ đã sắp dọn đi rồi.”
Bên trong gian phòng truyền tới một giọng nói tràn ngập tức giận, mà ngoài cửa người phụ nữ trung niên áy náy nhìn Phương Minh: “Hiện tại chúng tôi không tiện tiếp nhận phỏng vấn.”
“Vợ chồng hai người cũng thật là, con gái hai người đã chết lại còn làm ầm ĩ lên như vậy, hiện tại thì hay rồi, người nhà kia ngày nào cũng tới đây gây chuyện khiến khách trọ khác bất mãn vô cùng. Nhà hai người muốn làm gì tôi không ngăn cản, nhưng làm ơn hãy chuyển ra khỏi khu trọ của tôi đi.”
Vẫn là giọng nói kia, Phương Minh nhìn vào trong căn phòng, trong sảnh lớn có một người đàn ông trung niên cúi đầu ngồi trên ghế sa lon, trầm mặc không nói một lời, ngoài ra còn có một người phụ nữ trung niên mập mạp, lúc này bà ấy đang lầm bầm nói gì đó với người đàn ông trung niên.
“Tôi không phải là phóng viên, tôi là giáo viên trong trường của Trần Nhạc Nhi, lần này tôi đại diện cho nhà trường tới để tìm hiểu chuyện của cô bé, dù sao lúc trước cô bé cũng từng là học sinh trong trường.”
Phương Minh đã nghĩ ra lý do từ sớm, vừa nói vừa đẩy cửa phòng đi vào. Mà mẹ của Trần Nhạc Nhi nghe thấy có thầy giáo từ trong trường tới thì quên cả ngăn cản, trơ mắt nhìn Phương Minh đi vào.
Cha mẹ Trần Nhạc Nhi không được ăn học, bọn họ cũng biết cuộc đời của bọn họ coi như đã bị hủy bỏ, vì vậy mới đặt hết hy vọng lên người con gái, bọn họ biết rằng chỉ có tri thức mới có thể thay đổi vận mệnh.
Đối với những người có tri thức nhất là giáo viên, cha mẹ Trần Nhạc Nhi vẫn luôn kính trọng vô cùng, đương nhiên hầu như tất cả bậc làm cha mẹ trên đời đều có suy nghĩ như vậy chứ không phải chỉ riêng cha mẹ Trần Nhạc Nhi.
“Những chuyện cần nói tôi cũng đã nói cả rồi, sau ba ngày hai người nhất định phải dọn ra khỏi đây, tiền thuê nhà tháng này tôi sẽ miễn cho hai người. Đừng trách tôi vô tình, tôi cũng phải suy tính một chút vì những khách trọ khác ở đây.”
Trương Thúy Hà là chủ nhà, mặc dù bà cũng cảm thấy đồng cảm với những gì Trần Nhạc Nhi đã gặp phải, thế nhưng đồng cảm thì đồng cảm, bà cũng thấy rõ cha mẹ Trần Nhạc Nhi tuyệt đối không thể đấu lại người nhà bà lão kia, bọn họ chỉ là dân xứ khác tới đây làm thuê mà thôi.
“Thật ra những chuyện mà hai người làm cũng chỉ vô dụng mà thôi, cho dù có phóng viên thì sao chứ? Cơ bản là hai người không hề có chút chứng cứ, mà cho dù bà lão kia có thừa nhận tự bà ta ngã sấp xuống thì pháp luật cũng không thể làm gì bà ta được, con của hai người vốn dĩ là tự sát!”
Trương Thúy Hà thở dài một hơi sau đó nhìn về phía Phương Minh: “Cậu là thầy giáo đúng không? Thật ra chuyện này bên phía trường học cũng có trách nhiệm, mặc dù cô bé tự sát thế nhưng lại chết trong trường học của mấy người, trường học cũng phải nên bồi thường một chút gì đó.”
Theo suy nghĩ của Trương Thúy Hà, cha mẹ của Trần Nhạc Nhi đối đầu với nhà bà lão kia chẳng có ích lợi gì, còn không bằng đòi trường học bồi thường, dù sao người chết cũng không thể sống lại, có được bồi thường mới là thực tế nhất.
“Chuyện này không có liên quan gì tới nhà trường, tôi chỉ muốn đòi lại trong sạch cho con gái của tôi.”
Cha của Trần Nhạc Nhi Trần Hòa An ngẩng đầu, lời nói vô cùng kiên định: “Tiền, chúng tôi không cần! Chúng tôi muốn dành lại trong sạch cho con gái, không thể để con bé chết oan uổng như vậy được!”
Tới bây giờ Phương Minh mới nhìn rõ gương mặt Trần Hòa An, ông cũng tiều tụy như vợ, tia máu vặn vện trong đôi mắt, rõ ràng những ngày qua ông cũng chưa từng được an ổn nghỉ ngơi.
“Trong sạch, hai người làm sao để đòi lại trong sạch? Không lẽ còn định kề dao lên cổ bà lão kia buộc bà ta nhận tội sao? Thật sự là phụ lòng người tốt… Thôi quên đi, tùy các người, tôi đi đây, ba ngày sau tôi sẽ tới lấy chìa khóa.”
Trương Thúy Hà khinh thường nhìn Trần Hòa An, hừ một tiếng rồi rời khỏi phòng trọ.
“Mời thầy ngồi, nhà của chúng tôi hơi bừa bộn…”
Chủ nhà đi rồi mẹ của Trần Nhạc Nhi mới mở miệng, mà Phương Minh cũng nhìn ra rõ ràng căn phòng đã bị người ta đập phá, chẳng những ghế gỗ bị hư mà trên sàn nhà còn có một số mảnh kiếng bể.
“Tôi vừa nghe chủ nhà nói chuyện rồi, sao mọi người lại phải chuyển khỏi đây vậy? Còn chuyện trong nhà là…?”
“Thật sự cũng hết cách, nếu chúng tôi tiếp tục ở lại đây chính là hại những khách trọ còn lại, bà chủ nhà cũng là bất đắc dĩ.”
Trần Hòa An không trách chủ nhà, mà qua lời kể của ông ta cuối cùng Phương Minh cũng hiểu được những chuyện đã xảy ra.
Nguồn cơn của những việc này phải bắt đầu nói từ chuyện tờ báo, sau khi tờ báo được in ấn bán ra ngoài, tin tức cô bé tự sát đã khiến mọi người căm phẫn, rất nhiều người đều tin tưởng cô bé kia không nói dối, chính bà lão kia đã tự ngã sấp xuống đấy.
Mà xã hội bây giờ trừ báo chí còn có internet và truyền thông, dưới sự bàn tán của dân chúng cộng với truyền thông đưa tin, càng lúc càng có nhiều người biết tới chuyện này, mà ảnh hưởng cũng càng ngày càng lớn hơn.
Trong đó có một số cư dân mạng đã tìm thấy thông tin về bà lão và người nhà của bà lão, thậm chí còn tìm ra cả số điện thoại của con cái bà.
Rất nhanh đã có vô số người liên tục gọi điện tới nhà bà lão, người nhà bà lão tức tới phát điên nhưng không thể làm gì cư dân mạng, bèn đổ hết trách nhiệm lên đầu người nhà họ Trần.
Bọn họ cho rằng chính người nhà họ Trần đã tiết lộ tin tức của bọn họ, bắt Trần Hòa An phải đăng báo công khai xin lỗi, mà Trần Hòa An làm sao có thể làm vậy kia chứ? Con gái ông vì chuyện này mà phải chết oan uổng, nếu ông đứng ra xin lỗi không phải có nghĩa con gái ông vĩnh viễn phải gánh nỗi oan này sao?
Thế là Trần Hòa An kiên quyết không chịu xin lỗi, mà người nhà bà lão mỗi ngày đều tới nhà Trần Hòa An đập phá đồ đạc. Hai vợ chồng Trần Hòa An ở Ma Đô thân cô thế cô, vì vậy chỉ đành trơ mắt nhìn đối phương đập phá đồ đạc nhà mình.
Đúng là Trần Hòa An cũng đã từng báo cảnh sát, thế nhưng đối phương còn to họng không sợ, cùng lắm chỉ bị bắt vài ngày, mà nhà họ Trần thì đừng mong có thể sống yên ổn ở đây!
Mà khi cảnh sát tới thì người nhà này lại không động tay động chân nữa, cảnh sát cũng không thể nào canh chừng 24/24 ở nhà bọn họ.
“Sống yên ổn? Nếu không thể đòi lại công bằng cho con gái thì sống yên ổn có ích gì?” Trần Hòa An trở nên kích động: “Chúng tôi sẽ dọn ra ngoài nhưng chúng tôi tuyệt đối không buông tha cho bọn họ, cho dù phải mất mạng cũng phải đòi lại công bằng cho con gái nhà chúng tôi!”
Trần Hòa An chỉ là một người dân vô cùng bình thường trong xã hội này, thế nhưng ông ta còn là một người cha, một người cha có tấm lòng giống như bao nhiêu người cha khác!
Rầm rầm rầm!
“Mở cửa, Trần Hòa An ông mau mở cửa ra cho tôi! Đừng tưởng chúng tôi không biết ông đang ở trong, mau mở cửa ra, nếu ông không mở tôi sẽ đạp sập cửa nhà ông!”
Đúng lúc này đột nhiên có người tới đập cửa rầm rầm, mà ngay sau đó giọng nói của Trương Thúy Hà cũng vang lên.
“Các người đang làm trò gì vậy? Đây là khu trọ của tôi, ai cho phép các người tới đây quậy phá? Các người có tin tôi gọi người tới đập chết các người không? Sáng sớm hôm nay đôi vợ chồng đó đã dọn đi rồi!”
Không thể không nói, mặc dù ngoài miệng Trương Thúy Hà chua ngoa đanh đá thế nhưng vẫn còn rất mềm lòng đấy, những lời này rõ ràng là đang nói giúp hai vợ chồng Trần Hòa An.
“Ngoài cửa chính là người nhà bà lão kia sao?” Phương Minh nhìn về phía cửa hỏi.
“Đúng vậy.” Trần Hòa An nắm chặt tay: “Thầy giáo, thầy cứ yên tâm, chuyện này không liên quan gì tới thầy, chúng tôi có thể tự giải quyết.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất