Chương 16: Trở Về Thành Phố.
Hà Tứ Hải ôm Đào Tử, ngồi ở phía sau Hà Gia Bảo.
Dọc theo đường đi, Đào Tử ôm chặt cổ Hà Tứ Hải, đầu tựa ở trên vai hắn, không nói một lời.
Tuy rằng đã ngừng thút thít, nhưng vẫn còn không ngừng nghẹn ngào.
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xoa xoa lưng của nàng, bình ổn tâm tình của nàng.
Đợi đến trấn Bạch Dương, Đào Tử mới lấy lại sức.
Bắt đầu tò mò nhìn chung quanh.
Lớn như vậy, nàng chưa từng xa nhà mấy lần.
Hà Tứ Hải đã dẫn nàng tới trấn Bạch Dương một hai lần, thế nhưng qua thời gian dài ký ức đã sớm mơ hồ.
Sáng sớm trên trấn vô cùng náo nhiệt, rộn rộn ràng ràng.
Với đủ loại tiếng hét của mấy người bán rong.
Tiếng người nói chuyện lui tới, tiếng hót. . .
Trong không khí pha tạp các loại mùi.
Đặc biệt có một số mùi hương vô cùng mê người.
Đào Tử không tự chủ được mà khịt khịt mũi.
"Gia Bảo, cảm ơn."
Hà Tứ Hải ôm Đào Tử đi xuống từ trên xe.
"Không có chuyện gì, khách sáo cái gì, chờ lần sau anh trở về, tôi lại tìm anh chơi." Hà Gia Bảo nói.
"Được, vậy cứ quyết định như thế." Hà Tứ Hải cười nói.
Trên thực tế đây chỉ là một lời nói khách sáo.
Hà Tứ Hải về nhiều ngày như vậy, cũng không thấy Hà Gia Bảo đến tìm hắn chơi.
Hà Gia Bảo lớn hơn Hà Tứ Hải hai tuổi, nhưng lại là bạn học tiểu học, chỉ có điều sau khi Hà Gia Bảo tốt nghiệp tiểu học liền không học nữa, hiện tại cũng là người xã hội.
Khi còn bé, quan hệ giữa hai người cũng khá, chỉ có điều sau khi lớn hơn, cứ luôn cảm thấy không có lời nào để nói với nhau.
Sau khi nói khách sáo hai câu buồn tẻ, hai người liền tách ra.
Hà Gia Bảo bận bịu chuyện của hắn.
Hà Tứ Hải ôm Đào Tử đến trạm xe.
"Có phải là muốn ăn?" Hà Tứ Hải thấy Đào Tử nhìn về phía một quán ăn thì cười hỏi.
Đào Tử lắc lắc đầu, "Em không ăn."
Trên thực tế Hà Tứ Hải và Đào Tử đã ăn một bữa sáng cuối cùng ở nhà rồi mới đi ra.
Hắn là sẽ không đói bụng.
Nhưng mà Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, vẫn là đi tới, mua một cái bánh bao và hai cái bánh bí đỏ, tổng cộng ba tệ.
"Bánh bao lớn, ăn ngay lúc còn nóng đi."
Trong ánh mắt của Đào Tử lộ ra tia vui sướng.
Sau khi nhận lấy thì a ô cắn một miếng lớn.
"Cẩn thận nóng." Hà Tứ Hải nhắc nhở.
Đào Tử như nhớ tới cái gì, đưa cái bánh bao tới bên miệng Hà Tứ Hải, "Ba ba, ăn."
"Anh. . . Ba ba không ăn, Đào Tử ăn đi." Hà Tứ Hải nói.
Tuy cái từ ba ba này phát ra từ trong miệng của hắn có loại cảm giác là lạ.
"Ồ." Đào Tử ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Sau đó phản ứng lại thì kinh ngạc mà nhìn Hà Tứ Hải.
"Sao thế? Em không phải vẫn gọi anh là ba ba sao? Từ nay về sau, ba chính là ba ba của Đào Tử rồi." Hà Tứ Hải hôn một cái lên mặt nhỏ của nàng.
"Ừm ~."
Đào Tử vui vẻ gật gật đầu.
Lại cắn một miếng bánh bao lớn, sau này nàng có ba ba rồi.
Đào Tử cảm thấy rất cao hứng.
Đào Tử vẫn luôn gọi Hà Tứ Hải là ba ba, hắn lại tự xưng anh trai, nghe vô cùng khó chịu. Hơn nữa, đã đi ra bên ngoài rồi, hắn không muốn người khác bàn tán về mối quan hệ giữa hắn và Đào Tử.
Hà Tứ Hải ôm Đào Tử, đi tới siêu thị bên cạnh, lại mua một bình sữa bò cho Đào Tử, năm tệ.
Thực sự quá xa xỉ rồi, phải biết trước đó hắn ngay cả một tệ tiền nước suối đều không nỡ mua.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hài lòng của Đào Tử, hắn liền cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Hà Tứ Hải nhớ tới trước đây từng ngồi xe hơi đến nội thành, trên xe đều là người, không khác gì cá mòi đóng hộp.
Nhưng mấy năm gần đây tình huống như thế đã được cải thiện lớn, trên căn bản đều là một người một ghế.
Đào Tử không cần mua vé, cho nên cũng không chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi ở trên người Hà Tứ Hải.
Cũng may mà ở trên xe người không nhiều, người bên cạnh nhìn thấy Hà Tứ Hải mang theo một đứa bé, thế là chủ động nhường chỗ ngồi cho hắn.
Từ trấn Bạch Dương ngồi xe đến thành phố Hợp Châu, đại khái cần hai giờ.
Đào Tử vô cùng hưng phấn, víu cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
"Ba ba, ba nhìn xem, con thấy một cái cây thật lớn."
"Ba ba, ba nhìn kìa, nơi đó có một con trâu."
"Oa, cột điện thật là cao."
. . .
"Đúng đấy, đúng là rất lớn."
"Con trâu này thật là khỏe mạnh."
"Đây là đường dây cao thế, rất nguy hiểm."
. . .
Tinh thần lực của trẻ nhỏ đúng là rất dồi dào.
Hà Tứ Hải dần dần cảm thấy có chút buồn ngủ, những ngày gần đây, tinh lực của hắn có hơi tiều tụy.
"Ba ba, ba nhìn kìa, nơi đó có một ngọn núi thật lớn." Đào Tử hưng phấn nói.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ngọn núi lớn như vậy.
Đào Tử không nghe thấy tiếng đáp liền quay đầu lại, phát hiện Hà Tứ Hải đã nhắm mắt lại, đầu gục xuống.
Đào Tử ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí.
Ôm con gà đồ chơi vào trong ngực, lại cầm lấy tấm ảnh mà anh Hà Long đưa cho nàng, lật xem từng cái từng cái một.
Tuy rằng nàng đã xem vô số lần rồi. . .
. . .
"Đây chính là chỗ mà ba ba ở, sau này con sẽ ở đây với ba."
Hà Tứ Hải mở cửa phòng thuê, một cỗ khí oi bức phả vào mặt.
Thế mà Đào Tử lại như không cảm thấy gì cả, hưng phấn chạy vào, tò mò đánh giá bốn phía.
Hà Tứ Hải đặt hành lý của Đào Tử xuống, sau đó sắp xếp lại căn phòng thuê một hồi.
Trước đây hắn căn bản đều sẽ không làm, chỉ là một chỗ ngủ đơn giản, không thường làm gì, hơn nữa cũng quá cũ nát.
Rất nhiều chỗ ở trên tường đều đã tróc vôi, căn bản là không sạch sẽ.
Hà Tứ Hải cầm cái chậu rửa mặt, đi ra hệ thống cung cấp nước dùng chung bên ngoài, sau khi lấy nước thì giúp Đào Tử xoa xoa gương mặt nhỏ, thời tiết thực sự là quá nóng rồi.
Trở về từ nhà ga, một thân đều là mồ hôi.
Gương mặt nhỏ của Đào Tử đã đỏ bừng.
Sau đó tưới một ít nước trong nhà, đốt nhang muỗi, lại bật cái quạt lắc đầu đã hỏng, lúc này cuối cùng mới cảm nhận được một tia mát mẻ.
"Nơi này không tốt như trong nhà, sau này Đào Tử sống cùng ba có thể sẽ không vui nha?"
Hà Tứ Hải ngồi ở trên giường, nhìn Đào Tử đang chơi con gà đồ chơi rồi nói.
"Không có đâu, ở cùng ba ba, con liền rất vui vẻ." Đào Tử ngẩng đầu lên cười nói.
"Được rồi, con vui vẻ là được rồi, ba ba ở cùng với Đào Tử cũng cảm thấy rất vui vẻ." Hà Tứ Hải nặn nặn mặt nhỏ của nàng một chút, khẽ cười.
"Chúng ta nghỉ ngơi một hồi, ba ba dẫn con đi ăn cơm."
"Con vẫn chưa đói bụng." Đào Tử nói.
Nàng đương nhiên là không đói bụng, ở trên xe ăn hai cái bánh bí đỏ, lại uống một bình sữa bò, hiện tại bụng nhỏ đang còn no.
"Vậy được rồi, vậy chúng ta muộn một chút lại đi."
Sau đó Hà Tứ Hải cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho sư phụ.
"Thế nào, mọi chuyện đều xong xuôi rồi chứ?" Điện thoại vừa mới kết nối, đã có thể nghe thấy giọng nói lớn của Lý Đại Lộ.
Lý Đại Lộ cũng biết chuyện bà nội của Hà Tứ Hải qua đời, cho nên cũng không thúc hắn đến làm việc.
"Đúng rồi, sư phụ, nhưng mà. . ."
"Nhưng mà làm sao, tiểu tử con sao còn ấp a ấp úng với sư phụ?"
"Sư phụ, người biết đấy, trong nhà con còn có một người em gái, bà nội con không còn nữa, cho nên. . ."
"Cho nên con muốn ở nhà chăm sóc cho em gái? Thầy hiểu rõ rồi, chờ sau này về quê, thầy sẽ ghé qua thăm con." Hà Tứ Hải còn chưa nói hết, Lý Đại Lộ đã cướp lời.
Hà Tứ Hải dở khóc dở cười nói: "Không phải, con cũng mang em gái tới đây."
"Cái gì? Con đem em gái mình tới đây sao? Lần trước nghe con nói thì hình như mới bốn tuổi đúng chứ? Con đi làm việc, định để cô bé ở chỗ nào?" Lý Đại Lộ kinh ngạc nói qua điện thoại.
"Cho nên con đây không phải là đang thương lượng với sư phụ sao? Lúc con làm việc, thầy nói xem con để em ấy ở trong lều có được hay không? Em ấy rất ngoan, sẽ không gây thêm phiền phức cho mọi người đâu." Hà Tứ Hải cười xòa, nói.
Bên cạnh công trường có một cái lều thô sơ, ngoại trừ gửi công cụ ra thì đây cũng chính là chỗ làm cơm.
Công trường buổi trưa sẽ cung cấp một món ăn, đầu bếp là vợ của một nhân viên tạp vụ, mùi vị không được tốt lắm, thế nhưng mà miễn phí, hơn nữa còn đủ no.
Bởi vì hai điểm này, Hà Tứ Hải sẽ không ăn cơm trưa ở bên ngoài.
Đào Tử đại khái là nghe thấy câu này liền ngẩng đầu nhìn lại, sau đó lẩm bẩm: "Con thật sự rất ngoan, rất nghe lời."
"Tiểu tử thối này, đợi thầy nói lại với quản đốc một chút, xem có được hay không, con chờ điện thoại của thầy." Nói xong, không chờ Hà Tứ Hải nói chuyện, đối phương đã cúp điện thoại.
Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng "Đô đô" không rõ, Hà Tứ Hải cười một tiếng.
Sư phụ cũng thật là một người nóng tính, không ai có thể cúp điện thoại trước hắn cả.
------