Chương 20: Nghỉ Trưa
"Người ba ba bẩn, để ba đi tắm một chút đã."
Hà Tứ Hải chạy đến trước vòi nước, tắm rửa một phen.
Đào Tử theo sát sau lưng hắn.
Hà Tứ Hải thấy cả người nàng đều là mồ hôi, tóc tai rũ rượi, quần áo trên người đều ướt đẫm.
Lều tuy rằng che được nắng, thế nhưng chỉ cần mặt trời chiếu sáng một chút liền nóng hổi, cộng với Diêu Thúy Hương còn đang làm cơm ở bên trong, nhiệt độ lại càng cao hơn.
"Nóng không? Có uống nhiều nước không đó?"
Đào Tử nghe vậy thì lập tức ôm lấy bình nước vịt vàng nhỏ của mình.
"Con uống ba cái nha." Đào Tử nói.
Mặt đầy hưng phấn, bày ra dáng vẻ lợi hại đắc ý.
"Không phải là uống ba cái, mà là uống ba bình."
Hà Tứ Hải kéo nàng qua, lấy một chút nước máy rồi lau mặt cho nàng.
Dòng nước máy mát lạnh khiến cho Đào Tử nheo mắt lại.
Lúc này Lý Đại Lộ cũng đi tới, ngoài ra còn có một số công nhân khác.
Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều ghét bỏ cơm Diêu Thúy Hương nấu không ngon bằng bên ngoài.
Cách công trường không xa có một quán ăn, hàng ngon giá rẻ.
Đương nhiên những người không nỡ tiêu tiền thì đều đến chỗ của Diêu Thúy Hương.
Lý Đại Lộ bình thường cũng sẽ đi ra bên ngoài ăn.
"Sư phụ, ngày hôm nay không ra ngoài ăn sao?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi một câu.
"Không đi, đến chỗ Thúy Hương ăn một chút thịt."
Cơm nước bên ngoài tuy rằng rẻ, thế nhưng đa số đều là thức ăn chay, món ăn mặn thì lại không rẻ.
"Hắc hắc, đừng để cho dì Diêu nghe được lời này của thầy đó."
"Tôi đã nghe được rồi, chỉ khi ăn thịt mới nhớ đến trở về ăn đúng không? Có tiền như vậy, sao không ra ngoài ăn đi? Mùi vị không phải là ngon hơn tôi nấu sao?" Diêu Thúy Hương lớn tiếng hét lên.
Đám công nhân lập tức cười vang.
"Thúy Hương, bọn họ không hiểu, đều là dế nhũi, cô nấu là ngon nhất."
"Đúng, đúng, chúng tôi mỗi ngày đều đến ăn."
"Khi nào cho chúng tôi chút thịt đầu heo đi."
"Không thịt đầu heo cũng được, chút canh bí đao xương sườn đi, thời tiết này quá nóng rồi."
". . ."
"Các người có thật là ăn vì tôi nấu ngon hay không? Là vì nghèo chứ? Có ăn là tốt lắm rồi, còn kén chọn, thích ăn thì ăn." Diêu Thúy Hương dỗi ngược lại đám người bọn họ.
Sau đó lôi kéo Đào Tử đi vào lều.
"Tứ Hải, đó là em gái cậu sao? Vừa nãy sao lại nghe nhóc ấy gọi cậu là ba ba, sẽ không phải là con gái cậu đó chứ? Tiểu tử được đó nhá?" Đám công nhân cười đùa.
"Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, Đào Tử đều đã bốn tuổi rồi, Tứ Hải mới bao nhiêu tuổi?" Lý Đại Lộ vẫn là rất giữ gìn cho Hà Tứ Hải, thế nhưng vẻ mặt cũng vô cùng nghi hoặc.
"Bốn tuổi thì làm sao, không phải là không sai biệt lắm sao?"
Hầu hết các công nhân đều là bốn mươi, năm mươi tuổi, ở thời đại của bọn họ, mười lăm, mười sáu tuổi kết hôn sinh con tuy ít, nhưng không phải là không có.
"Là em gái của cháu, bởi vì ba mẹ mất sớm, Đào Tử còn nhỏ. . ."
Hà Tứ Hải bình tĩnh giải thích.
Đúng là không có bao nhiêu khổ sở, dù sao cũng đã qua thời gian dài như vậy, con người cũng không thể cứ sống mãi ở trong đau buồn.
Đám công nhân nghe vậy thì đều im lặng. Tuy bọn họ không có văn hóa gì, nhưng người đều không xấu. Chuyện bóc vết sẹo của người ta dù nói thế nào đều không tốt.
"Ai dô, Thúy Hương, buổi trưa nấu cái gì vậy?"
"Thúy Hương, món ăn của cô quá mặn rồi, không thể nhạt một chút sao? Là muối không cần tiền, hay là sợ chúng tôi ăn quá nhiều?"
"Thời tiết này quá nóng rồi, lúc nào mới mưa đây."
"Trời mưa, trời mưa không sống, không sống liền không tiền, đi ăn thôi."
". . ."
Nhìn đám công nhân nói sang chuyện khác, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, Hà Tứ Hải đột nhiên cảm thấy bọn họ còn thật là đáng yêu.
"Dì Diêu, như này quá nhiều, được rồi, thật sự được rồi, Đào Tử không ăn được nhiều như vậy, sẽ lãng phí."
"Không có chuyện gì, nhìn Đào Tử gầy thế kia, ăn nhiều một chút."
Diêu Thúy Hương ngày hôm nay nấu canh bí đao với xương sườn, nàng đem hầu hết xương sườn bên trong cho Đào Tử.
"Cảm ơn bà nội." Đào Tử vui vẻ nói.
"Không cần khách sáo, cô nhóc đúng thật là hiểu chuyện, buổi sáng tôi làm việc, nhóc liền ngồi ở chỗ đó, không làm cho người ta phải bận tâm một chút nào."
Diêu Thúy Hương nói với Hà Tứ Hải.
"Làm phiền dì rồi." Thế nhưng Hà Tứ Hải vẫn là khách sáo một câu.
"Sao có thể chứ, có nhóc con ngồi cạnh tôi, còn có người trò chuyện, rất tốt."
Diêu Thúy Hương vừa nói chuyện với Hà Tứ Hải vừa múc đồ ăn cho mọi người.
Nàng biểu diễn kỹ thuật dùng muôi cao siêu.
Múc lên một muôi lớn, lật lật hai lần, vơi hơn một nửa. . .
"Thúy Hương, cho nhiều chút, chút ấy cũng không đủ ăn."
"Gấp cái gì, người phía sau còn chưa ăn đây, đều cho một mình anh ăn thì phía sau ăn cái gì."
"Vậy thì cũng quá ít rồi, lại thêm một chút, lại thêm một chút. . ."
". . ."
Mỗi buổi trưa đều sẽ lặp lại màn đối thoại như vậy.
Hà Tứ Hải kéo Đào Tử đi đến chỗ ăn cơm.
Lều rất đơn sơ, căn bản không có chỗ ăn cơm, chỉ có một cái bàn nhỏ, hiện tại còn bị Diêu Thúy Hương dùng để đặt món ăn.
Hà Tứ Hải khiêng một băng ghế dài bằng gỗ, mang theo Đào Tử đi ra chỗ râm bên ngoài phòng.
"Đến đây, con ngồi ăn ở chỗ này đi." Hà Tứ Hải chồng hai khối gạch cho Đào Tử ngồi xuống, sau đó đặt bát cơm của nàng ở trên băng ghế, xem như là bàn ăn của nàng.
Về phần Hà Tứ Hải, ngồi xổm ở một bên là được rồi.
Nói cái gì mà trời nóng không thấy ngon miệng.
Vậy nói rõ hắn không đói bụng.
Chờ đến đói bụng liền biết, sức nóng không ảnh hưởng gì đến khẩu vị cả.
Chén cơm trong tay Hà Tứ Hải được chất đầy ắp, đầy một chén lớn.
Đào Tử vừa mới gặm một khối xương sườn.
Trong bát của Hà Tứ Hải đã vơi đi một nửa.
Cảm giác như hắn đã hoàn toàn bỏ bớt bước ăn nên có —— nhai kỹ.
Mà là trực tiếp há miệng, đổ vào.
Cho dù như vậy, hắn còn không quên nói chuyện với Đào Tử.
"Ăn ngon không?"
Đào Tử nghe vậy thì gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Mặn." Đào Tử nói.
Đúng là mặn thật, điều này cũng là nguyên nhân khiến cho mọi người không quá thích ăn ở đây.
Nhưng mà Hà Tứ Hải lại cảm thấy rất tốt.
Trời mùa hè, mồ hôi chảy nhiều, vừa lúc bổ sung thêm chút muối.
Lại nói, cơm lại không mặn, món ăn mặn một chút cũng không sao cả.
Quan trọng nhất chính là không cần tiền.
"Buổi chiều nhớ tới uống nhiều nước." Hà Tứ Hải căn dặn một câu.
Sau đó chớp mắt ăn sạch nửa bát cơm còn lại.
(⊙⊙)
Đào Tử nhìn cái bát của mình một chút, rồi lại nhìn bát của Hà Tứ Hải, vẻ mặt khiếp sợ.
"Ba ba, ăn." Đào Tử đẩy cái bát của mình qua.
"Con ăn đi, ba ba lại đi lấy." Hắn nói xong liền đứng lên, bước lớn về phía lều.
Lý Đại Lộ vừa ăn được mấy miếng.
"Con ăn xong rồi?" Hắn kinh ngạc hỏi.
"Hắc hắc, đúng vậy."
Hà Tứ Hải không chút khách sáo, lại lấy cho mình một chén lớn.
"Thực sự là một cái thùng cơm."
Hà Tứ Hải trước đây cũng ăn rất được, nhưng cũng không giống hiện tại, gần đây cũng không biết bị làm sao nữa, lượng cơm ăn tăng nhiều, luôn có một loại cảm giác ăn không đủ no.
Một chén lớn, Hà Tứ Hải ăn liên tiếp năm bát lớn, đây còn chưa tính đến thức ăn.
"Tuổi trẻ, thân thể chính là tốt." Lý Đại Lộ tràn đầy ước ao.
Có thể ăn chính là đại biểu cho thể chất, tố chất thân thể tốt.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người còn có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.
Lúc này có công nhân đi ra ngoài, mua kem que trở về.
"Đào Tử, cho cháu que kem."
Ánh mắt Đào Tử sáng lên, nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Cầm đi, nhớ cảm ơn ông."
Hà Tứ Hải ra hiệu.
"Cảm ơn ông." Đào Tử vui vẻ nhận lấy.
"Phải gọi là chú." Công nhân cho kem nói.
Hắn mới có bốn mươi tuổi thôi, còn chưa chuẩn bị tâm lý làm ông đâu.
"Gọi ông cũng không sai, nói không chừng lúc anh trở lại, tiểu tử nhà anh đã thăng cấp giúp anh rồi." Có công nhân cười nói.
"Đánh rắm, con trai của tôi mới bao nhiêu tuổi chứ."
. . .
Nhóm công nhân ngồi ở chỗ bóng mát bắt đầu nói chuyện về đề tài xoay quanh con cái của mình.
Nói đến con cái của mình, tinh thần của bọn đều có vẻ rất phấn khởi, giọng cũng cao hơn.
Ở bên ngoài vừa khổ vừa mệt, là vì cái gì? Không phải chính là vì có thể cho con mình một cuộc sống tốt hơn hay sao?
Về phần Đào Tử thì vùi đầu ăn kem, một mặt say sưa, mới không quan tâm mọi người nói cái gì.
"Ba ba, cho ba ăn. . ."
Đào Tử đưa que kem trong tay tới bên miệng Hà Tứ Hải.
"Ba không ăn, con ăn đi."
Nhìn quần áo sạch sẽ của Đào Tử lúc sáng sớm, bây giờ đã trở nên bẩn thỉu.
Trên gương mặt nhỏ nhắn thì chỗ đen chỗ trắng.
Hà Tứ Hải sờ lên cái đầu nhỏ thấm đầy mô hôi của nàng với vẻ mặt đầy đau lòng.
Đi theo hắn, thật sự đúng là chịu tội.
------