Chương 84: Lấy Tiền.
“Nào nào, hôm nay nói cái gì, cũng phải cùng ta uống một chén.”
Buổi tối Lưu Trung Mưu lại đây, tự đem theo một bình rượu ngũ lương, nhất quyết muốn uống cùng Hà Tứ Hải một ly.
“Bố, ăn cơm thì ăn thôi, uống rượu gì chứ.” Lưu Vãn Chiếu ở một bên không hài lòng nói.
“Con là không muốn bố uống, hay là không muốn Tứ Hải uống đây?” Lưu Trung Mưu cười hỏi.
Từ khi mọi người trở nên quen thuộc, nói chuyện cũng tùy ý hơn rất nhiều.
“Bố.” Lưu Vãn Chiếu dậm chân bất mãn, hiện lên dáng vẻ của một cô gái nhỏ.
Hà Tứ Hải có chút ngượng ngùng nói: “Cháu vào bếp xem thử canh gà đã hầm xong chưa.”
“Có cần dì giúp không?” Tôn Nhạc Dao theo sau nói.
“Không cần, tự cháu làm là được.” Hà Tứ Hải vội nói.
“Khách khí với dì như vậy làm gì, cũng không phải người ngoài.” Tôn Nhạc Dao lập tức theo Hà Tứ Hải vào trong bếp.
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
“Đào Tử, Huyên Huyên, lại đây ăn cơm, lát nữa lại xem TV.”
Hai đứa nhỏ cùng nhau ngồi trên sô pha, vừa ăn hoa quả vừa ăn đồ vặt, rất thích ý.
“Dừng một chút, dừng một chút.” Huyên Huyên lo lắng nói.
Ý của cô bé là tạm dừng một chút.
“Được, để mẹ giúp con.” Tôn Nhạc Dao đi qua nói.
Từ lúc Huyên Huyên trở về, như để bù đắp quãng đời mà cô bé đánh mất, Tôn Nhạc Dao hận không thể đem tất cả yêu thương cho cô bé.
“Đi rửa tay đi con, sắp ăn tối mà còn ăn nhiều như vậy, còn ăn nổi cơm không?” Lưu Vãn Chiếu đi đến, kéo hai cô nhóc vào nhà vệ sinh.
Lưu Trung Mưu nhìn hai mẹ con, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
“Chú Lưu, ăn cơm thôi, cháu kính chú một chén.” Hà Tứ Hải đặt ly rượu trước mặt ông rồi nói.
“Tự ta làm, tự ta làm.” Lưu Trung Mưu phản ứng lại, vội vàng khách khí nói.
“Đều uống ít thôi, ý tứ một chút là được, tửu lượng Tứ Hải thế nào?” Tôn Nhạc Dao đi tới hỏi.
“Cũng ổn ạ.” Hà Tứ Hải gãi đầu nói.
Thực ra thì hắn cũng không rõ lắm, dù sao hắn mới mười chín tuổi, số lần uống rượu đếm trên đầu ngón tay.
Lúc dì Đào còn sống, giao thừa có uống cùng hắn mấy lần, ngoài ra chính là lúc bọn họ cùng bà nội qua đời, Hà Tứ Hải uống qua...
“Ăn cơm thôi.” Hai cô nhóc từ phòng vệ sinh trở ra, tranh nhau trèo lên ghế ngồi.
Lưu Vãn Chiếu theo sau cười khẽ.
“Ăn cơm....”
Tôn Nhạc Dao vung tay lên, ngồi xuống cạnh con gái.
“Ha ha, ngon quá, ba ba lợi hại quá đi,”
“Ông chủ, về sau làm cơm cho em ăn mỗi ngày nha.”
“Ha, làm gì có cái chuyện ông chủ làm cơm cho nhân viên?”
“Nhưng con vẫn là con nít mà”
“Cũng đúng, vậy đây có tính là thuê lao động trẻ em không?”
“Đương nhiên là tính, báo cảnh sát bắt anh lại.”
“Đừng bắt ba ba của em, ba ba em là người tốt.”
“Ha ha”
Cả phòng tràn ngập tiếng cười.
.........
“Buổi tối cháu có chút chuyện phải ra ngoài, nhờ mọi người chăm sóc Đào Tử một chút.”
Ăn tối xong, Tôn Nhạc Dao ở trong bếp phụ rửa bát, Hà Tứ Hải nói với Lưu Trung Mưu.
“Không sao, cứ giao cho chúng ta là tốt rồi, cháu bận thì cứ đi đi.”
Lưu Trung Mưu đương nhiên sẽ không hỏi Hà Tứ Hải có chuyện gì.
Nhưng hắn nghĩ một lúc lại hỏi: “Huyên Huyên đi cùng cháu sao?”
“Không đâu.”
“Vậy được rồi, cháu cứ yên tâm giao cho chúng ta.”
“Có thể cháu sẽ về hơi muộn.”
“Không sao, buổi tối Đào Tử sẽ ngủ cùng em.” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.
“Em cũng muốn ngủ với chị.” Huyên Huyên ở bên cạnh lập tức kêu lên.
“Hả, buổi tối con không ngủ với mẹ sao?” Tôn Nhạc Dao ở trong phòng bếp nghe vậy liền nói.
“Cái này....” Huyên Huyên nghe vậy, cau mày rối rắm.
Hà Tứ Hải gần mười giờ mới từ nhà xuất phát.
Dựa vào tin tức mà Đinh Quang Vinh cung cấp, căn nhà này của Phòng Gia có chút hẻo lánh, nhưng hoàn cảnh sống tốt, lại gần công viên xanh.
Hà Tứ Hải bắt một chiếc taxi tốn 60 tệ.
Có điều hoàn cảnh quả thật rất tốt, xanh um tươi tốt, trong không khí phảng phất mùi hoa, chỉ có điều hơi nhiều muỗi.
Cũng không biết có phải vì xung quanh nhiều cây cối hay không, thế mà lại có chút mát mẻ.
Hà Tứ Hải tìm một góc khuất âm u, nhẹ nhàng nhảy qua, bám vào bức tường, lật người liền đáp xuống phía trên bức tường, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển như múa.
Thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng có một cái kỹ năng hữu dụng, hắn ngồi trên bờ tường cảm khái.
Sau đó nhìn qua hoàn cảnh xung quanh, cây cối cũng khá nhiều, đương nhiên camera cũng nhiều.
Nhưng cái này với Hà Tứ Hải chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn trực tiếp nhảy vào trong, sau đó nghênh ngang đi về một hướng.
Dù gì hắn không phải là trộm, hắn chỉ tới lấy một ít vật “vô chủ” mà thôi.
Sở dĩ không đi cổng chính, là vì hắn không có thẻ ra vào, không tránh khỏi việc bị bảo vệ thăm hỏi.
Mà sau khi tiến vào, bảo vệ nhìn thấy hắn, cũng chỉ nghĩ hắn là chủ hộ mà thôi, trong tiểu khu còn nhìn thấy tốp năm tốp ba người đang tản bộ, chạy thể dục ban đêm.
Tuy rằng muốn tiến vào tòa nhà cũng cần có thẻ ra vào, nhưng Hà Tứ Hải chỉ cần tùy ý ấn chuông một hộ, nói bản thân quên đem thẻ, cửa liền được mở ra.
Thực sự quá dễ dàng.
Sau đó càng thêm đơn giản, khóa cửa là khóa mật khẩu, Đinh Quang Vinh đã nói cho Hà Tứ Hải rồi.
Trực tiếp nhập mật mã liền có thể vào trong.
Nhưng khi đến cửa Hà Tứ Hải cũng ngơ luôn rồi, bởi vì trên cửa dán một đống hóa đơn.
Có cái giục phí tài sản, có cái giục nộp phí gửi xe, còn có cái giục nạp tiền điện thoại....
Mấu chốt là giục đóng tiền điện, cửa điện tử không có điện, còn có thể mở được sao?
Nếu không có điện, vậy chẳng phải làm việc không công? Cũng mất công vui vẻ một trận.
Hà Tứ Hải thấp thỏm ấn mật mã, không ngờ là vẫn còn điện, nhưng mà lại báo pin yếu, mau chóng nạp điện.
Nếu không phải vì thời gian mất điện không dài, thì cũng là do không ai dùng nên không bị thất thoát nhiều lắm.
Nhưng rốt cuộc Hà Tứ Hải cũng vào được bên trong.
Bởi vì cúp điện Hà Tứ Hải phải dựa vào ánh đèn của tiểu khu hắt qua cửa sổ cùng ánh sáng điện thoại để chiếu sáng.
Thực ra căn nhà không lớn, trang trí cũng không phải quá hào hoa, mà đã bị phủ lên một lớp bụi mỏng.
Hà Tứ Hải từ tủ giày bên cạnh lấy ra một đôi dép lê mang lên chân, sau đó đi vào.
Tiếp đó trực tiếp đi vào trong phòng, mở cửa tủ quần áo, quả nhiên ở trong góc có một cái két sắt.
Cũng may khóa két sắt không phải là khóa điện tử, nếu không chỉ sợ cũng hết điện, bởi vì biết mật mã, cho nên mở ra rất dễ dàng.
Bên trong có hai hàng tiền mệnh giá lớn xếp chồng lên nhau.
Hà Tứ Hải lớn như vậy, cũng chưa từng thấy nhiều tiền như thế, hô hấp có chút dồn dập.
Lấy ra túi ni lông mà hắn tự đem theo, đem tiền lần lượt bỏ vào.
Thực ra tiền cũng không nhiều, tổng lại chỉ có 20 vạn, một xấp 1 vạn, tổng là 20 sấp.
Nhưng ít nhất cũng có thể giải quyết khốn cảnh hiện tại của Hà Tứ Hải.
Ngoài ra còn có một tấm thẻ ngân hàng, đáng tiếc là Hà Tứ Hải không biết mật mã nên không đụng đến nó.
Xem ra năm đó Phòng Gia cũng biết bản thân tham ô nhiều, sớm muộn cũng xảy ra chuyện, chuẩn bị sẵn đường lui, đáng tiếc bây giờ cho Hà Tứ Hải được lợi.
Tuy rằng số tiền trong thẻ chắc chắn càng nhiều, nhưng Hà Tứ Hải đã thấy đủ rồi.
Vì thế mang theo túi bóng đi dọc theo con đường ban nãy đi tới, bụi trên đất bị hắn lưu lại một vệt thật dài, căn bản không nhìn ra dấu chân, cẩn thận không sai sót.
Ra đến cửa đổi sang giày của mình, Hà Tứ Hải bỏ đôi dép lê cùng găng tay vào trong túi.
Sau đó đi dọc theo đường cũ nhảy ra ngoài.
Vừa mới nhảy từ tường xuống.
Bên cạnh có một âm thanh cất lên: “Cậu cũng thật cẩn thận.”
Hà Tứ Hải cũng không kinh ngạc, bình tĩnh xoay người nhìn về phía ông lão đang đứng trong bóng tối.
------