Chương 85: Lão Già Quái Dị.
"Ông à, ông đi theo tôi từ siêu thị đến đây, là có tâm nguyện gì chưa dứt sao?" Hà Tứ Hải rất bình tĩnh mà hỏi.
"Khà khà, Tiếp dẫn giả, tôi. . . Tôi già rồi nên bị hồ đồ, quên mất tâm nguyện của mình rồi." Ông lão cười hì hì, xem ra vô cùng hài lòng với câu trả lời của mình.
Hà Tứ Hải mang theo túi, đi tới dưới đèn đường, hơi suy nghĩ một chút, sổ sách liền xuất hiện trong tay. Hắn mở ra nhìn một chút, ngoại trừ chỉ có một tâm nguyện chưa hoàn thành của Triệu Đại Quân ra thì cũng không có thêm gì mới.
Thật sự quên rồi sao? Hà Tứ Hải luôn cảm thấy ông lão này có chút quái lạ.
Nhưng mà cũng không nghĩ nhiều, "Vậy chờ lúc nào ông nhớ ra thì lại tới tìm tôi, nhưng mà ông cần phải nghĩ kỹ thù lao cho tôi đó."
"Được, cảm ơn Tiếp dẫn đại nhân." Lão đầu cười hì hì nói.
Nhìn dáng vẻ thì rất vui và hài lòng.
Làm quỷ cũng vui vẻ như vậy? Vô duyên vô cớ cũng không biết vui cái gì?
"Vậy được rồi, ông cứ ở lại đây mà cao hứng đi, tôi đi về trước đây, chờ sau khi ông nhớ ra tâm nguyện là cái gì rồi lại đến nói cho tôi." Hà Tứ Hải nói.
Nói xong liền xoay người rời đi, nhưng ông lão vẫn cứ đi theo sau lưng hắn.
"Ông đi theo tôi làm gì?" Hà Tứ Hải cảm thấy kỳ quái liền hỏi.
"Nếu như tôi không đi theo cậu thì chờ tới lúc tôi nhớ ra tâm nguyện của mình, lại không tìm được cậu thì phải làm sao bây giờ?" Ông lão cười hì hì rồi nói.
Câu nói này nói cũng thật có đạo lý —— có cái con quỷ.
"Xế chiều hôm nay ông không phải nhìn thấy tôi ở siêu thị sao? Tôi ở ngay tiểu khu gần đó, ông đến đó tìm tôi là được rồi." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
"Vậy nếu như cậu chạy mất thì phải làm sao bây giờ?" Ông lão nhỏ giọng hỏi.
". . ."
"Tôi sẽ không chạy, ông nên làm gì thì làm gì đi, tranh thủ nhớ ra tâm nguyện của chính mình." Hà Tứ Hải kiên nhẫn nói với hắn, đồng thời đi bộ về phía trước, tìm kiếm chỗ gọi xe.
"Tôi vẫn là đi theo cậu để bảo đảm một chút." Ông lão tiếp tục cười hì hì rồi nói với hắn.
Hà Tứ Hải dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía ông lão, luôn cảm thấy lão già này có chút quái lạ, nhìn dáng vẻ cũng không giống với kẻ ngốc, nhưng mà tại sao hắn lại không nhớ ra tâm nguyện của mình chứ.
Nếu như không nhớ được tâm nguyện của mình, hẳn có thể tính là không có tâm nguyện mới đúng? Quỷ bình thường không có tâm nguyện đều sẽ không ở lại trên thế giới này.
Cho nên ông lão này là đang nói dối sao? Hắn chỉ là không muốn nói tâm nguyện của mình với Hà Tứ Hải?
Lẽ nào là nỗi niềm gì khó nói? Trong lòng Hà Tứ Hải âm thầm suy đoán.
"Ông đi theo tôi cũng được, thế nhưng không có sự cho phép của tôi thì không được đi vào nhà tôi."
Là người đều có sự riêng tư, hắn cũng không muốn sự riêng tư của mình bị những người khác dò xét, quỷ cũng không được.
"Không thành vấn đề, tôi chờ ở trong tiểu khu là được." Ông lão nghe vậy thì gật đầu liên tục, không để ý một chút nào.
Thế là một người một quỷ trở lại Ngự Thủy Loan.
Ông lão quả nhiên rất giữ chữ tín, sau khi đến Ngự Thủy Loan liền không đi theo hắn nữa, cũng không biết đã chạy tới chỗ nào rồi, Hà Tứ Hải cũng không quản hắn, trực tiếp trở lại nhà của mình.
Thế nhưng vừa mở cửa lại bị sợ hết hồn.
Bởi vì đèn trong phòng khách đang bật, Lưu Vãn Chiếu ngồi ở trên ghế sô pha, mà Đào Tử thì đang cuộn lại trong lòng nàng, ngủ say như chết.
Đại khái là nghe thấy động tĩnh, Đào Tử miễn cưỡng mở mắt ra, liếc mắt thấy Hà Tứ Hải thì gọi một tiếng ba ba, sau đó lại ngủ say.
"Tại sao các người lại ở chỗ này?" Hà Tứ Hải đè thấp giọng hỏi.
Lúc hắn ra cửa, Đào Tử đang ngủ ở nhà Lưu Vãn Chiếu.
"Đào Tử nói phải đợi anh trở về, hết cách rồi, tôi chỉ có thể chờ ở đây, thế nhưng nó quá mệt liền ngủ rồi." Lưu Vãn Chiếu nhỏ giọng giải thích.
"Cảm ơn, làm phiền cô rồi, đưa nàng cho tôi đi."
Hà Tứ Hải thả đồ vật trong tay xuống, đưa tay ôm Đào Tử từ trong lòng Lưu Vãn Chiếu.
"Nói rồi, không cần phải khách sáo với tôi như vậy." Lưu Vãn Chiếu gắt giọng.
"Được rồi, sau này tôi không nói thế nữa, cô cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu đại khái cũng có chút buồn ngủ, vẻ mặt lười biếng ở dưới ánh đèn màu da cam lại tăng thêm một chút vẻ mê hoặc.
Lưu Vãn Chiếu bị nhìn cho mặt đỏ, vội vàng đứng dậy.
Đại khái bởi vì ngồi quá lâu, cộng với vẫn luôn ôm Đào Tử, nàng mất thăng bằng lảo đảo một hồi.
Hà Tứ Hải bởi vì ôm Đào Tử, cũng không có tay đỡ nàng, chỉ có thể đến gần dùng thân thể đỡ nàng.
Lần này hai người dựa vô cùng gần, còn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. . .
Ngày thứ hai.
Mới sáng sớm Lưu Vãn Chiếu đã mang bao lớn bao nhỏ lại đây rồi, ngày hôm nay bọn họ chuẩn bị xuất phát đi tỉnh Vân Nam.
"Tôi đi một lát sẽ trở lại, cô mang nhiều đồ như vậy để làm gì?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
Hắn và Đào Tử là hai người, nhưng cũng chỉ gói gọn trong một cái túi nhỏ.
"Đi ra bên ngoài đương nhiên là phải mang theo đồ rồi, dù sang cũng là bỏ vào trong một cái rương lớn rồi kéo đi, không cần mang, không cần khiêng, mang nhiều một chút cũng không sao cả." Lưu Vãn Chiếu nói.
Hà Tứ Hải ngẫm lại cũng thấy đúng liền đi theo nàng, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy rất tò mò không biết nàng mang theo những gì.
"Vé máy bay, khách sạn, còn thuê một chiếc xe, tôi đều đã sắp xếp xong rồi. Chúng ta tới Xuân Thành trước, sau đó lái xe. . ." Lưu Vãn Chiếu nói thao thao bất tuyệt.
"Phiền phức như thế sao?" Hà Tứ Hải có chút trố mắt ngoác mồm.
"Đương nhiên là phiền phức, từ Côn Minh đến huyện ZM phải trung chuyển vài chuyến xe, đến phía dưới làng, có hay không có xe còn không nói trước được, thuê một chiếc xe rồi tự mình lái sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Hơn nữa, người ta còn là người già, anh cũng không thể tay không tới cửa chứ? Phải mua ít đồ. . ."
"Tôi có phải là quá dông dài rồi hay không."
Lưu Vãn Chiếu thấy Hà Tứ Hải nửa ngày không nói chuyện, vừa ngẩng đầu, liền thấy đối phương đang nhìn mình, gò má không khỏi ửng đỏ.
"Không có, may mà có cô." Hà Tứ Hải có chút cảm khái.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Đi thôi, chúng ta xuất phát thôi."
Hà Tứ Hải đưa tay kéo rương hành lý của Lưu Vãn Chiếu qua rồi đi về phía thang máy.
Lưu Vãn Chiếu vội vàng dắt Đào Tử và Huyên Huyên rồi đuổi theo.
Chờ ra cửa, thì thấy hai vợ chồng Lưu Trung Mưu đã chờ ở cửa thang máy rồi.
"Dì mua chút hoa quả, các con mang theo ăn ở trên đường, ở bên ngoài nhớ trông kỹ hai đứa bé." Tôn Nhạc Dao tiều tụy vì lo lắng, một bụng không yên lòng.
"Mẹ, chúng con cũng không phải là trẻ con, con sẽ chăm sóc tốt cho Huyên Huyên." Lưu Vãn Chiếu nói với vẻ không hài lòng lắm.
"Chính là bởi vì con không phải trẻ con nên ba mới càng lo lắng." Lưu Trung Mưu nói thầm trong lòng.
"Yên tâm đi, cháu sẽ trông coi các nàng." Hà Tứ Hải nói.
"Nếu Tứ Hải đã nói như vậy thì dì liền yên tâm rồi."
"Mẹ, con lớn hơn Tứ Hải đó." Lưu Vãn Chiếu nói với vẻ không vui.
Nói xong cảm thấy có chút không đúng, đây không phải là đang thừa nhận mình già sao?
Nàng lén lút nhìn Hà Tứ Hải một chút, thấy hắn cũng không có chú ý liền âm thầm le lưỡi một cái.
Lưu Trung Mưu bên cạnh nhìn ở trong mắt, thở dài thật sâu.
Chờ xuống thang máy, đi đến cửa, Triệu Đại Quân đã chờ ở đó rồi, bên cạnh hắn còn có ông già đi theo sau lưng Hà Tứ Hải đêm hôm qua.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải, ông lão cách thật xa, liền cười híp mắt nói: "Muốn ra ngoài sao?"
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Ở bên ngoài nhớ chăm sóc đứa nhỏ cho tốt." Hắn nói.
"Điều này còn cần ông nói sao?" Hà Tứ Hải nghĩ thầm.
Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, ông lão liền chắp tay sau lưng rồi chậm rãi rời đi.
Triệu Đại Quân kính cái quân lễ với Hà Tứ Hải, sau đó biến mất, hắn trở về trước.
------