Chương 93: Thi Nhân.
"Đều ngủ rồi sao?" Hà Tứ Hải từ phòng tắm đi ra, lau mái tóc ướt sũng.
Lưu Vãn Chiếu mặc áo ngủ dựa đầu vào giường gật đầu.
Hai cô nhóc tựa đầu vào nhau ngủ ngon lành.
Hôm nay chạy nhiều như vậy, đi đến mấy nơi liền hai cô nhóc chắc chắn là rất mệt.
Nếu như Huyên Huyên tắt đèn sẽ không phải phiền não như vậy nữa, nhưng là một người bình thường mệt nhọc là chuyện thường tình, không thể vì một chút gian khổ liền biến thành quỷ.
Cái trải nghiệm thoải mái sau khi mệt nhọc được nằm lên giường xác thực là một loại hưởng thụ, bất kể là loại nào, đối với Huyên Huyên vừa biến trở lại thành người mà nói đều là một việc rất xịn.
Vì thế cho dù có mệt, có gian khổ cô bé cũng không muốn tắt đèn biến thành quỷ.
Đừng nhìn cô bé nhỏ như vậy, trên thực tế tính cách rất kiên cường và độc lập.
Đây cũng là lí do ban đầu Hà Tứ Hải gặp cô bé liền cảm thấy cô bé là một người rất cố chấp, bởi vì cô có ý chí của riêng mình.
"Em ngủ trước đi anh còn có chút việc." Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu đang hai má ửng đỏ.
"Ồ" Lưu Vãn Chiếu có chút thất vọng mà đáp một tiếng.
Sau đó có chút tò mò hỏi: "Có khách sao?"
Tiếp đó theo bản năng mà kéo chăn lên, dù gì trong phòng có một con quỷ xa lạ cũng làm người khác không thấy thoải mái.
"Không có việc gì, anh không đồng ý, nó sẽ không vào đâu."
Hai Tứ Hải đi qua hôn nhẹ lên trán cô.
Lưu Vãn Chiếu lúc này mới cảm thấy mãn nguyện nằm xuống.
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng mở cửa thủy tinh của ban công đi ra ngoài.
Khách sạn đối diện hồ Nhị Hải, Nhị Hải vào đêm trông như một bức tranh duyên dáng.
Ánh trăng, ánh sáng bầu trời, đám mây, nước biển cùng với ảnh phản chiếu liên kết lại như mộng như ảo.
"Có phải rất đẹp hay không?" Bên cạnh có người nói.
Hà Tứ Hải cũng không ngoài ý muốn gật gật đầu, đây hẳn là cảnh đêm đẹp nhất hắn gặp từ trước tới giờ.
"Đại nhân, quấy rầy ngài rồi." người bên cạnh cung kính nói.
Hà Tứ Hải quay đầu nhìn hắn một cái.
Là người thanh niên đi theo sau bọn họ vào buổi tối hôm nay.
Có điều nhìn qua có vẻ chết đã lâu, bởi vì phong cách quần áo trên người của hắn giống 20 năm trước.
"Nói về bản thân anh đi, còn có muốn tôi giúp anh hoàn thành nguyện vọng gì."
Hà Tứ Hải lười tự mình mở sổ sách ra xem, dưới ánh trăng nghe được một câu chuyện rung động tâm can không phải là rất đẹp sao?
"Tôi tên là Lý Vũ Thanh, là một thi nhân."
Hà Tứ Hải quay đầu lại nhìn hắn một cái, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người tự xưng mình là thi nhân.
Thời còn đi học Hả Tứ Hải học qua rất nhiều bài thơ, mỗi một bài đọc lên đều rất ý vị, hơn nữa còn chứa đựng hàm ý sâu xa.
Sau này lại tiếp xúc với thơ hiện đại.
Hắn cảm thấy hắn cũng làm thơ được.
Chẳng hạn, trước mắt có Nhị Hải, hắn liền có thể sáng tác một bài.
Nhị Hải thật lớn, ánh trăng thật đẹp.
Có phải là khung cảnh rất tươi đẹp, thấm nhuần tinh hoa của thơ hiện đại không.
Câu chuyện của Lý Vũ Thanh rất máu chó.
Một câu chuyện về yêu và được yêu.
Lý Vũ Thanh hồi trẻ tâm cao khí ngạo, cảm thấy một cô nàng không có gia giáo không thể xứng với hắn.
Để theo đuổi sự tự do của cơ thể cũng tinh thần.
Hắn bỏ mặc người vợ mà bỏ đi cùng tình nhân.
Tiếc rằng “ước mơ” thì đẹp đẽ mà hiện thực lại tàn khốc.
Chỉ cần là người đều sẽ bị cuộc sống làm cho mỏi mệt, Lý Vũ Thanh tuy rằng có tài hoa, nhưng vẫn phải kể đến người trợ thủ đắc lực phía sau lưng hắn, người vợ hiền huệ lặng lẽ giúp hắn chống đỡ hết thảy.
Hắn hoàn toàn là một đại thần trong tư tưởng, một người lùn trong hành động, và một kẻ đần độn trong cuộc sống.
Tình yêu lúc bắt đầu luôn rất tốt đẹp nhưng khi chân chính ở với nhau lại là chuyện khác, bao nhiêu khuyết điểm đều bị phóng đại gấp bội.
Người phụ nữ từng yêu cái tài của hắn cuối cùng cũng rời đi.
Mà Lý Vũ Thanh lúc này mới nhớ đến người vợ trong nhà từng bao dung cho hắn tất thảy.
Trong lòng áy náy cùng tự trách, thêm với việc bị đả kích trầm trọng, Lý Vũ Thanh liền gieo mình xuống Nhị Hải.
Lý Vũ Thanh rất biết cách kể chuyện, kể về một câu chuyện tình yêu thê lương thật êm tai.
Chẳng qua bây giờ nó không còn thuộc về hắn mà thôi.
Nhưng trong lòng Hà Tứ Hải chỉ đơn giản tổng kết về hắn.
Chẳng qua chỉ là chuyện tra nam gặp tiện nữ.
Trong lòng Hà Tứ Hải có chút không muốn nhận vị “khách” này.
Không phải “khách” nào hắn cũng phải nhận, hắn có quyền lựa chọn.
Nếu không thì một vị “khách” với tâm nguyện đạt được danh hiệu quán quân thế giới tìm tới, chẳng phải cả đời này Hà Tứ Hải đều làm không xong hay sao?
Sở dĩ muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, là vì suốt 20 năm nay, năm nào vợ của Lý Vũ Thanh cũng kiên trì đến Nhị Hải cúng tế cho hắn.
“Tôi tiếp nhận nguyện vọng này.” Hà Tứ Hải trầm mặc một chút nói.
“Cảm ơn.”
Lý Vũ Thanh nói tiếng cảm ơn xong liền biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc này, ban công truyền đến tiếng mở cửa, chỉ thấy Lưu Vãn Chiếu khoác một tấm chăn, đứng ở cửa rụt rè ló đầu ra, nhẹ giọng hỏi: “Còn ở đây không?”
Câu nói của cô có hai ý, là hỏi “khách” còn ở đây không? Cũng là hỏi còn đang bàn chuyện sao?
“Bàn xong rồi, cũng đã đi rồi, sao em còn chưa ngủ.” Hà Tứ Hải nói.
“Đang đợi anh mà, bên ngoài lạnh lắm.”
Lưu Vãn Chiếu đi ra ban công ngồi xuống cạnh Hà Tứ Hải.
Sau đó vén tấm chăn trên người mình lên, đắp cho Hà Tứ Hải, sau đó ghé vào bên người hắn.
“Đẹp quá đi!” Lưu Vãn Chiếu nhìn cảnh ngoài ban công cảm thán nói.
Hà Tứ Hải dang tay ôm eo cô, để cô dựa gần hắn thêm chút nữa.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch lớn quá.
...........
“Nói nhỏ thôi, ba em còn đang ngủ, đừng đánh thức ông.”
Dưới ánh trăng mông lung, Hà Tứ Hải nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của Lưu Vãn Chiếu.
Sau đó chính là âm thanh bị đè nén của Đào Tử: “Vậy lúc nào ba dậy, nắng đã lên đến mông rồi.”
“Đợi lát nữa lại gọi dậy, em đi đánh thức chị đi, nhưng mà nhỏ giọng một chút.”
“Dạ dạ, em sẽ nhỏ giọng một chút.” Đào Tử trầm giọng nói.
Sau đó hiện lên tiếng bước chân khe khẽ của Đào Tử.
“Chị Huyên Huyên, dậy nào, mặt trời lên đến mông rồi.” Đào Tử nhỏ giọng gọi.
Huyên Huyên trở mình, tiếp tục ngủ.
Em nói mặt trời chiếu đến mông rồi, chứ không nói chị lật người không cho mặt trời chiếu vào mông đâu.
Lúc Đào Tử gọi Huyên Huyên dậy, Lưu Vãn Chiếu cũng đã đi đến bên giường của Hà Tứ Hải.
Ngồi ở mép giường, cô cẩn thận đánh giá Hà Tứ Hải.
Cô chưa từng lại gần và quan sát hắn tỉ mỉ như vậy.
Lông mày rậm, hốc mắt sâu, mũi cao ngất, quầng trán rộng, nhìn qua cực kỳ anh tuấn tiêu sái.
Tuy là da có hơi đen một chút, nhưng lại cực kỳ đẹp, nhẵn nhụi sáng bóng.
Cơ ngực cường tráng lộ ra phía ngoài chăn, Lưu Vãn Chiếu không tự chủ được mà giơ tay vuốt nhẹ.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải ngủ ngon lành, Lưu Vãn Chiếu cúi người hôn trộm ở khóe miệng hắn một cái.
Nhưng vừa mới ngồi dậy liền thấy Hà Tứ Hải mở to mắt nhìn cô.
“Anh tỉnh rồi à.” Lưu Vãn Chiếu hai má đỏ bừng nói.
Đào Tử ở một bên nhìn thấy, cũng học theo Lưu Vãn Chiếu, bĩu môi, “mút” lên mặt Huyên Huyên một ngụm, phát ra tiếng ba nhỏ.
“Oa, em làm gì thế?” Huyên Huyên mơ màng mở mắt hỏi.
“Hì hì, gọi chị rời giường đó.” Đào Tử vui vẻ nói.
..........
Một ngày huyên náo lại bắt đầu.
------