Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả

Chương 95: Tạm Biệt.

Chương 95: Tạm Biệt.


Bà lão tên là Quan Thục Di, chính là vợ của Lý Vũ Thanh.
Hà Tứ Hải sở dĩ để Lưu Vãn Chiếu đổi lịch trình, chính là vì bà.
Về phần tại sao Hà Tứ Hải lại biết, đương nhiên là Lý Vũ Thanh nói cho hắn rồi.
Hai mươi năm trước, Quan Thục Di mới hơn 30 tuổi, còn chưa già như thế.
Lúc đó tuy rằng dung mạo bà bình thường, nhưng tính tình ôn hòa như nước, bà bảo vệ chồng cùng nhau chung sống một quãng đời hạnh phúc,
Chồng bà là thi nhân, một thi nhân tài hoa.
Bà luôn cho rằng, đời này được gả cho chồng, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Chồng là thi nhân, là thư sinh, là nhà văn, đương nhiên không làm được việc nặng.
Nhưng bà tuyệt nhiên không thấy mệt, mỗi ngày đều rất vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng mà người chồng luôn buồn bực không vui, bà biết là do bà không có văn hóa, không xứng với chồng.
Nhưng chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy hắn, dù là nhìn từ xa thôi, bà cũng vui vẻ lắm rồi.
Cho đến khi Lâm Nhã xuất hiện, cô ta rất xinh đẹp, mặc bộ sườn xám yêu kiều, mái tóc uốn xinh xắn....
Hơn nữa cô ta còn có học thức, nói năng cao nhã.
Bà đã lâu chưa thấy chồng cười vui vẻ như vậy.
Bọn họ cùng nhau thảo luận thơ ca, còn thường xuyên thảo luận đến tận khuya.
Nhưng có làm sao chứ.
Bà chỉ cần nhìn hắn từ xa là đủ.
Nhìn Lâm Nhã kéo chồng đi ở phía trước, đến bà còn cảm thấy trai tài gái sắc, tựa như một đôi trời đất tác hợp.
Trong lòng bà rất ngưỡng mộ.
Bà cũng muốn dắt tay chồng.
Nhưng bà không dám.....
Bà sợ chồng không vui..........
Cho nên mỗi lần ra ngoài, bà đều đi phía sau, chưa từng cùng chồng kề vai cất bước.
Bà chỉ cần lặng lẽ đi phía sau, nhìn từ ra là đủ....
Bà cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.
Nhưng đến một ngày, xung quanh mờ mịt, bà đánh mất hắn......
Rốt cuộc bà không thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy nữa.
.........
“Em đừng kéo chị, chị không sao, em hãy lại cầm tay chồng mình, chồng là phải cùng nắm tay sánh bước.” Quan Thục Di rút cánh tay đang được Lưu Vãn Chiếu nắm lấy nói.
Bởi vì cùng đường, lúc lên cầu thang, Lưu Vãn Chiếu theo bản năng muốn đỡ bà.
“Anh ấy không phải chồng em.” Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt nói.
“Vậy em thích hắn không?” Quan Thục Di nhỏ giọng hỏi.
Lưu Vãn Chiếu lập tức gật đầu.
“Vậy hắn có thích em không?” Quan Thục Di lại hỏi.
Lưu Vãn Chiếu nghĩ nghĩ, sau đó lại gật đầu.
“Hắn nhất định sẽ thích em thôi, em rất xinh đẹp, tâm địa lại thiện lương, có người đàn ông nào không thích chứ?” Quan Thục Di cười nói.
“Dì....chị, đâu có tốt như chị nói chứ.”
“Thích thì phải nắm cho chắc, đừng có buông tay, đi đi, không cần quan tâm chị, cơ thể chị còn cường tráng lắm nha.” Quan Thục Di võ nhẹ lên cánh tay cô.
“Cảm ơn dì.” Lưu Vãn Chiếu nói tiếng cảm ơn, rồi đuổi theo Hà Tứ Hải.
Dù sao cũng là người lạ mới quen, Lưu Vãn Chiếu thấy bà cao tuổi dìu bà một lúc, nếu đã không cần cô dìu, cô tự nhiên cũng sẽ không nói thêm điều gì với bà.
“Là chị.” Quan Thục Di lớn tiếng nói.
Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại vẫy vẫy tay, trong lòng có chút buồn cười, thật sự là một bà lão thú vị, sau đó cô ôm lấy tay Hà Tứ Hải.
“Thật tốt.” Quan Thục Di nói.
Sau đó bà ngồi xuống bậc thang.
Nhìn thấy du khách ở phía dưới, cảm khái một câu.
“Già rồi.....”
..............
“Oa, con chim lớn quá.”
Huyên Huyên đứng trước cánh vàng của con chim đại bàng một mặt cảm thán.
Hai cô nhóc dù ngẩng cổ, cũng không thể nhìn thấy toàn cảnh, thật sự rất lớn.
Con chim đại bàng bằng vàng đang đậu trên một bông sen nở rộ, ngẩng cao đầu, cực kỳ đồ sộ.
“Sao nó lại không bay lên?” Đào Tử hỏi.
“Vì nó là đồ giả mà, đương nhiên là không bay được.” Huyên Huyên liếc nhìn cô bé một cái.
“Em biết mà, thế em mới hỏi chị chứ.”Đào Tử nói.
Huyên Huyên nghe thế một mặt chấm hỏi.
“Bởi vì chị có thể dùng ma pháp giúp nó bay lên, chắc chắn là rất đẹp.” Đào Tử hưng phấn nói.
Sau đó còn ôm chầm lấy cô.
Huyên Huyên vội vàng né tránh.
“Chị không biết ma pháp, chính em mới biết ma pháp.” Huyên Huyên nói.
“Em mới không biết, em không biết mà, không thấy nữa.” Đào Tử nói xong, lại muốn đưa đôi tay nhỏ bé nắm tay cô.
Huyên Huyên liền quay người chạy.
“Chị, đừng chạy mà, chơi với em đi.” Đào Tử đuổi theo.
“Hai đứa nhỏ này.” Lưu Vãn Chiếu ở phía sau vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa mới gây chuyện quay đầu đã quên rồi.
Bọn họ đi xem chuông lớn, bái Quan m, cuối cùng leo đến Vọng Hải lầu.
Toàn thể Thiên Long Tự vô cùng rộng lớn, bọn họ đi hết bốn năm giờ đồng hồ.
Tuy nhiên trên thực tế chỉ gần ba tiếng thôi.
Chủ yếu là do hai cô nhóc làm chậm trễ không ít thời gian.
Chốc đi trước chốc đi sau, giữa đường còn dừng lại ăn quà bánh.
Cho nên chờ đến khi bọn họ đi ra, đã sắp đến hai giờ chiều rồi.
Mặc dù chưa ăn cơm trưa, nhưng hai cô nhóc cũng không đói lắm, bởi vì lúc nãy ở trong ăn không ít quà vặt, chủ yếu vẫn là mệt.
Sau đó bọn họ lại gặp lại Quan Thục Di.
Bà đang quay đầu nhìn lại ba ngọn tháp của Thiên Long Tự, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.
“Chị,” Hà Tứ Hải đi đến, cười chào bà.
Quan Thục Di nghe thấy thanh âm, quay đầu lại, thấy hắn thì vui vẻ nói: “Các cậu cũng vừa ra à?”
“Đúng vậy, hơi muộn rồi.” Hà Tứ Hải cười đáp.
“Không muộn, không muộn, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, các cậu có thể đi dạo ở Cổ thành phía trước, hoặc là đi xem Thương Sơn ở vùng lân cận, còn kịp.” Quan Thục Di nhiệt tình nói.
“Bọn em đi ăn trước đã.” Hà Tứ Hải đáp.
“Cũng đúng, hai cô bé hẳn là đói lắm rồi, chỗ này còn có chút đồ ăn, đều cho mấy đứa đấy.” Quan Thục Di nhìn thoáng qua phía sau Hà Tứ Hải rồi nói.
Lưu Vãn Chiếu đang đứng ở bên đấy, nói gì đó với hai đứa trẻ.
“Không cần, bọn nó ăn không ít quà vặt rồi, lại nói còn sắp ăn cơm nữa.” Hà Tứ Hải lắc đầu từ chối.
Sau đó hỏi: “Chị thì sao, buổi chiều chuẩn bị đi chỗ nào?”
“Chị à....Chị phải về rồi.” Quan Thục Di có chút cô đơn nói.
“Chị đi hết các nơi ở Đại Lý rồi sao?”
Quan Thục Di gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Chị năm nào cũng tới, đợi lần sau có cơ hội lại đi nơi khác chơi.” Bà nói.
Quan Thục Di đã đến hơn hai mươi lần, nhưng bà chỉ đi có hai nơi.
Một cái là Nhị Hải, một nơi là Thiên Long Tự.
Bà đi Nhị Hải là để cúng tế cho chồng mình.
Bà đến Thiên Long Tự cầu Bồ Tát, cầu cho chồng bà kiếp sau hạnh phúc.
Đại Lý có đẹp chăng nữa, cũng không phải là Đại Lý của bà.
Cũng giống như chồng bà vậy, tưởng chừng là con diều bà nắm trong lòng bàn tay, nhưng chỉ cần một cơn gió, là có thể cuốn hắn bay đi mất.
“Vậy thật tiếc quá, cho chị mượn cái đèn lồng này.” Hà Tứ Hải đem đèn lồng trong tay đứa cho bà.
“Hả?”
Quan Thục Di có chút ngạc nhiên vì sao trên tay Hà Tứ Hải lại đột nhiên xuất hiện đèn lồng.
Sau đó nghĩ đến cái gì, nhìn phía sau lưng hắn, chỉ thấy cô gái từng đỡ bà đang nói chuyện cùng một cô bé.
Một cô bé?
Chẳng lẽ thật sự do bà già rồi, trí nhớ không tốt sao?
“Cầm ngọn đèn này, có thể thấy người mà chị muốn gặp.” Hà Tứ Hải đưa đèn qua nói,
“Cái gì?” Quan Thục Di có chút mờ mịt.
Lúc bà đang ngẩn người, Hà Tứ Hải nhét đèn lồng vào tay bà, quay người rời khỏi.
“Này? Cậu nhóc, cậu làm cái gì vậy?” Quan Thục Di đang chuẩn bị đuổi theo.
Đúng lúc này, bà nghe thấy phía sau có người gọi bà.
“Thục Di.”
m thanh quen thuộc ấy, cả đời này bà cũng sẽ không quên.
Quan Thục Di xoay người lại, sau đó ngây ngẩn cả người, đèn lồng trong tay rơi xuống, bị một bàn tay khác đỡ được.
------



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất