Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả

Chương 96: Không Còn Gặp Lại.

Chương 96: Không Còn Gặp Lại.


“Vũ Thanh? Anh....anh....” Quan Thục Di lộ ra vẻ mặt khó tin.
“Không phải Hà tiên sinh đã nói rồi sao? Cầm ngọn đèn này, sẽ có thể nhìn thấy người mà em muốn gặp.” Lý Vũ Thanh giơ ngọn đèn trong tay lên nói.
Quan Thục Di quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng rời đi của bọn họ.
“Thục Di, năm đó em viết trong thư, hy vọng có thể cùng anh đi Cổ thành, bây giờ còn có thể đi cùng anh không?” Lý Vũ Thanh nhìn về hướng Cổ thành.
“Anh còn nhớ chuyện này sao?”
Năm đó sau khi Lý Vũ Thanh rời đi, cũng không hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Quan Thục Di, hai người vẫn gửi thư qua lại.
Lý Vũ Thanh ban đầu đến Đại Lý cùng Lâm Nhã, mỹ nhân bầu bạn, cảnh đẹp trước mắt, vì vậy khi gửi thư cho Quan Thục Di, đã miêu tả rất kỹ về một Cổ thành tràn ngập tang thương, khiến hắn bị thu hút sâu sắc.
Sau khi Quan Thục Di nhận được thư, có thể tưởng tượng được khung cảnh Lý Vũ Thanh và Lâm Nhã cùng nhau thăm thú Cổ thành, trong lòng tất nhiên vô cùng ngưỡng mộ.
Vì thế trong thư hồi âm có nói, hy vọng có một ngày được cùng hắn đi thăm Cổ thành.
Lúc ấy Lý Vũ Thanh hăm hở đáp ứng, giống như một kiểu bố thí thường ngày, nhưng Quan Thục Di nhận được thư lại vui vẻ rất lâu, mỗi ngày đều chờ đợi đến ngày được đi thăm thú Cổ thành cùng chồng, nhưng cuối cùng chỉ đợi được tin chồng gieo thân xuống Nhị Hải.
............
Quan Thục Di sao lại không nhớ cho được? Bà nhớ từng bức thư của Lý Vũ Thanh, hai mươi năm này, bà thường xuyên đọc lại, nhiều đến mức có thể đọc thuộc từng câu từng chữ.
Nhưng mà hơn hai mươi lần bà đến Đại Lý, lại chưa một lần đi đến Cổ thành.
Cổ thành không có Lý Vũ Thanh, đi với không đi, có gì khác biệt.
“Đi thôi.” Lý Vũ Thanh đi phía trước thấy bà còn đứng tại chỗ sững sờ, quay đầu gọi.
“Ô, được.”
Quan Thục Di vội vàng đuổi theo, sau đó lại chậm lại.
Giống như trước đây, đi sau hắn vài bước.
Bóng dáng quen thuộc ấy vẫn thẳng tắp trước sau như một, nhưng mà bà đã già rồi, dáng người mập mạp, ngày xưa ấy đâu còn nữa.
Ngày xưa? Bà giống như chưa từng có ngày xưa.
“Nhanh lên một chút, mệt rồi sao?”
Lý Vũ Thanh đi ngược trở lại, sau đó nắm tay bà hỏi.
Quan Thục Di cúi đầu nhìn hai nắm tay đang nắm lấy nhau, tay hắn vẫn như trước trắng nõn mượt mà, mà tay bà đã toàn là nếp nhăn.
Bà lắc lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Nước mắt lã chã rơi xuống.
Bà muốn rút tay về, nhưng hắn lại nắm lấy thật nhanh.
“Được rồi, đừng khóc nữa, mặt khóc cho trôi cả rồi.” Lý Vũ Thanh nhíu mày nói.
Quan Thục Di trang điểm đậm, trên mặt chỗ trắng chỗ đen, lại thêm khuôn mặt già đi vì tuổi tác, quả thật rất xấu xí.
Quan Thục Di vội vàng lấy khăn tay ra lau, bà không muốn bản thân xấu xí trước mắt chồng.
“Cô ta cũng thích trang điểm như vậy.” Quan Thục Di nhỏ giọng nói.
Lý Vũ Thanh thở dài nói: “Em chính là em, không cần bắt chước bất kỳ kẻ nào.”
Dứt lời liền kéo bà đi lên phía trước.
Đi rất chậm.
Quan Thục Di nhìn hắn kéo tay bà, lặng lẽ theo sau, vô số nghi hoặc nảy ra trong lòng, nhưng không thể nào thốt nên lời.
Thiên Long Tự và Cổ thành cách rất gần, chỉ hơn một cây số, nhưng bọn họ đi hơn một tiếng.
Vừa đi vừa dừng, Lý Vũ Thanh không ngừng nói, Quan Thục Di yên lặng nghe, len lén đánh giá hắn.
Hắn vẫn trẻ tuổi như vậy, anh tuấn như vậy, ưu sầu giữa đôi mày tưởng chừng sẽ mãi không biến mất.
“Vũ Thanh.” Bà lên tiếng gọi.
“Sao vậy?” Lý Vũ Thanh đang nắm tay bà nghi hoặc quay đầu hỏi.
“Không có gì, em chỉ muốn gọi anh một tiếng.” Quan Thục Di nói.
Lý Vũ Thanh mỉm cười quay đầu lại, cầm tay bà tiến về phía trước, vẫn đi thật chậm.
Quan Thục Di sửng sốt một chút, bởi vì hắn nở nụ cười, cười lên đẹp như vậy, ưu sầu ban nãy dường như đã biến mất rồi.
Bà rất ít khi thấy hắn cười với mình, mỗi lần cười với bà, giống như là ban ân, bà có thể vui vẻ rất lâu.
Khi đó bà hi vọng hắn có thể cười nhiều hơn, nguyện vọng của bà rốt cuộc cũng thành, nhưng người hắn nở nụ cười tuyệt không phải bà......
“Vũ Thanh, anh vui lắm sao?” Quan Thục Di nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên.” Lý Vũ Thanh gật gật đầu.
Sau đó hỏi ngược lại: “Em không vui sao?”
“Vui chứ.”
Nước mắt Quan Thục Di vừa ngừng lại lã chã rơi xuống.
............
“Anh muốn ăn không?” Quan Thục Di thấy ánh mắt hắn dừng lại ở xiên nướng ven đường vội vàng hỏi.
Quan Thục Di lập tức buông bàn tay đang nắm lấy tay hắn, đi lên phía trước mua cho hắn một xiên.
“Ăn đi, cẩn thận nóng đấy.” Bà nói.
Vẫn như trước đây cẩn thận chăm sóc chiếu cố hắn.
“Em không ăn sao?” Lý Vũ Thanh hỏi.
“Em không ăn, anh ăn đi.” Quan Thục Di lắc lắc đầu.
“Chúng ta cùng nhau ăn đi, một xiên nhiều lắm, anh ăn không hết.” Lý Vũ Thanh không để bà phản bác nói.
Quan Thục Di mỉm cười.
Trong mắt người ngoài, đây chẳng qua chỉ là một cặp mẹ con bình thường, nhưng đối với Quan Thục Di mà nói, có quan hệ gì chứ? Bà mãn nguyện lắm rồi.
..............
Lúc Hà Tứ Hải gặp lại Quan Thục Di, là buổi sáng hôm sau.
Bà vẫn mang chiếc ba lô sặc sỡ ấy, nhưng lại không trang điểm, trang sức trên người cũng biến mất, ăn mặc rất nhã nhặn, nhìn qua chính là một bà lão hiền từ.
“Hà Tiên Sinh, cảm ơn.” Bà cung kính hành lễ với Hà Tứ Hải, bị Hà Tứ Hải ngăn lại.
“Tôi nghe Vũ Thanh nói rồi, cảm ơn.” Bà một mặt cảm kích.
“Không cần cảm ơn đâu, tôi đã nhận được thù lao mà chồng bà đưa, hơn nữa hiếm có người có tình.” Hà Tứ Hải nói.
“Dù sao cũng phải cảm ơn Hà Tiên Sinh, hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của tôi.” Quan THục Di cười hiền hậu.
“Dì, à....chị, sao chị lại đến đây?” Lưu Vãn Chiếu dắt theo hai cô nhóc từ phía sau đi tới kinh ngạc nói.
“Đừng gọi là chị, đùa vui thôi, vẫn là gọi bằng dì đi.” Quan Thục Di cười nói.
Sau đó vẫy tay vớ Đào Tử và Huyên Huyên, rồi lấy bánh kẹo từ trong túi ra đưa cho chúng.
“Đây, bà cho các cháu quà vặt này.”
............
Lưu Vãn Chiếu có chút không hiểu được, chỉ trong một đêm mà sao thay đổi lớn như vậy.
“Các cháu hôm nay tính đi đâu?” Bà thuận miệng hỏi.
“Suối Hồ Điệp.” Lưu Vãn Chiếu nói, đây vốn dĩ là kế hoạch hôm qua.
“Suối Hồ Điệp, nghe nói nơi đó rất đẹp.” Quan Thục Di nói.
“Dì, dì cũng muốn đi sao?” Lưu Vãn Chiếu hỏi.
“Không không, dì phải về nhà rồi.” Quan Thục Di lắc đầu, sau đó ngước nhìn bầu trời xanh thẳm.
“Vậy chúc dì thuận buồm xuôi gió.” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Cảm ơn, cháu cũng nhất định phải hạnh phúc nhé.”
Quan Thục Di nhin thoáng qua cảnh Hà Tứ Hải đang trêu đùa bọn trẻ.
Sau đó ghé sát lại nhỏ giọng nói: “Nếu cháu thật sự yêu hắn, thì phải nắm chắc sợi dây trong tay, đừng có buông ra.”
Lưu Vãn Chiếu còn chưa kịp phản ứng, Quan Thục Di đã trực tiếp xoay người rời khỏi, cực kỳ tiêu sái.
Sau còn nghe nói, lúc trở về bà còn tham gia đại học cho người già, quen được một ông lão rất tốt với bà, nhưng bà không đến Đại Lý một lần nào nữa.
------



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất