Nghe được Tề Nhạc vẫn chưa về, tuy Minh Minh cố gắng khắc chế cảm xúc
của mình, nhưng Hải Như Nguyệt vẫn cảm nhận được thất lạc trên người của nàng.
- Chị Như Nguyệt, lúc này thực lực Sinh Tiếu Thủ Hộ
Thần chúng ta tăng lên rất nhiều nha. Thời điểm mới quen Tề Nhạc, tôi
cũng không rõ anh ta thế nào. Kể từ khi anh ta xuất hiện đến nay, chúng
ta lại có thêm bốn người bạn. Chị Mạc Địch đã tu luyện tới bốn vân,
Quản đại ca lợi hại hơn, vân thứ năm sắp hoàn thành, thực lực tiên
thiên giác tỉnh giả tăng lên rất nhanh.
- Giai đoạn đầu tiên, Trát Cách Lỗ đại sư nói Quản đại ca kế thừa chính là huyết mạch Sư
Ngao, là chiên sĩ cầm tinh cẩu, tiềm lực chiến đấu sau này của anh ta sẽ rất lớn. Điền Thử cùng Yến Tiểu Ất cũng đạt tới cảnh giới sơ vân, cơ
bản có được năng lực trụ cột mạnh mẽ. Tổng thể mà nói, lần này chúng tôi đi Tây Tạng thu hoạch thật lớn. Có chị Mạc Địch và Quản đại ca, có lẽ
hội giao lưu sẽ dễ dàng hơn một chút.
Quản Bình than nhẹ một tiếng, nói:
- Sau khi trao đổi với đại sư tôi đã hiểu được rất nhiều chuyện, xem ra, tôi cũng muốn góp phần vào việc thủ hộ phương đông.
Chuột, hổ, thỏ, rồng, dê, gà, chó, bảy chiến sĩ cầm tinh đã xuất hiện,
lẽ ra Hải Như Nguyệt phải cao hứng mới đúng, nhưng mà, nàng vẫn không
thể hiểu rõ, từ khi nàng bị Trát Cách Lỗ tìm tới, cũng trợ giúp nàng
biến thành chiến sĩ cầm tinh long, Hải Như Nguyệt là người mạnh nhất
trong cầm tinh, dù cho đến bây giờ vẫn là như thế, nàng là chiến sĩ cầm
tinh duy nhất đạt tới sáu vân, có thể tiến hành Bản Chúc Tương Dị Hóa
giai đoạn thứ hai, nhưng mà, Hải Như Nguyệt cũng hiểu được, mình không
phải thống soái của cầm tin.
Mỗi một vị cầm tinh, đều có tiềm lực cực lớn, cho nên tu luyện cực kỳ dễ dàng, thời gian sẽ giúp mọi
người tăng thực lực lên, những chiến sĩ cầm tinh này mình không có khả
năng điều khiển. Trước mắt không nhìn ra cái gì, bởi vì các chiến sĩ cầm tinh không có việc sẽ ở cùng chỗ, nhưng thời gian qua đi, các chiến sĩ
cầm tinh lần lượt xuất hiện, nàng cơ hồ có thể khẳng định, phương đông
sắp xuất hiện biến hóa. Chiến sĩ cầm tinh sinh ra là để ứng kiếp, dưới
loại tình huống này, mình thật sự phải nhờ Tề Nhạc thống soái mọi người
sao?
Từ trong tâm mà nói, Hải Như Nguyệt không hy vọng mình
giống như bây giờ, bởi vì tiếp tục như thế chỉ khiến nàng mệt mỏi thêm,
bởi vì mọi chuyện nàng làm đều vì tương lai của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mà cân nhắc, bởi vậy, không thể phân thần được. Hải Như Nguyệt là người
có khát vọng lực lượng cực mạnh, giống như Tề Nhạc nói, nàng chính là
Phách Vương Long, khát vọng của nàng là thực lực, khát vọng mình trở nên mạnh hơn nữa, mà những chuyện này muốn hoàn thành phải toàn lực tu
luyện.
Thời điểm Hải Như Nguyệt tiếp bọn người Quản Bình không lâu, lại một chiếc máy bay đáp xuống sân bay Kinh Thanh.
Sắc mặt Tề Nhạc tái nhợt miễn cưỡng đi tới sân bay, so sánh hắn hiện
giờ tới trước kia, tình huống bản thân tốt hơn một chút, nhưng lần này
cũng chỉ còn một mình hắn, một người trên máy bay, không có ai trợ giúp
hắn phân thần, cảm giác sợ độ cao tự nhiên càng thêm mãnh liệt.
Thở dài một hơi, Tề Nhạc thì thào tự nhủ:
- Cảm giác dưới mặt đất thật thoải mái! Nếu không phải vì khoảng cách xa như thế, đánh chết mình cũng không lên máy bay.
Tề Nhạc ăn mặc một bộ quần áo thoải mái, bộ quần áo lúc hắn rời Kinh
Thành đến Takla Makan, hắn đã đổi bộ quần áo này, mà bây giờ trở về, hắn phải thay mới. Tuy chỉ có một tháng, nhưng Tề Nhạc có chút kinh ngạc
phát hiện, quần áo trên người nhỏ hơn, hơn nữa hoàn toàn căng cứng, cảm
giác có chút quái dị.
Tề Nhạc không biết thân thể mình có cái gì, nhưng từ cảm giác của hắn, thể trọng nhất định là gia tăng lên rồi, hắn cũng rất kỳ quái, dưới điều kiện ác liệt của Takla Makan mà thể
trọng của mình cũng gia tăng sao? Nhưng mà, hắn nghĩ lại mỗi bữa cơm
mình ăn bao nhiêu, hắn cũng thoải mai hơn. Về phần chiều cao cũng tăng
lên, cho dù không tới một mét chín cũng gần như vậy.
Màu da
cổ đồng cũng sậm hơn trước, màu da màu lúa mì khỏe mạnh, chuyện này làm
cho Tề Nhạc rất hài lòng, so với màu da tím lúc bị đánh còn tốt hơn
nhiều.
Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ở Takla Makan, trong mắt Tề Nhạc xuất hiện vui vẻ nhàn nhạt, cảm giác không thoải mái khi đi máy bay cũng giảm bớt nhiều. Lần đầu tiên, hắn sinh ra tự tin với thực
lực của mình, Như Nguyệt, cô chờ xem, thời gian một tháng này tôi không
có bỏ phí.
Rời khỏi sân bay, Tề Nhạc dùng sức dang rộng thân
thể, cốt cách toàn thân của hắn vang lên răng rắc, trong mắt xuất hiện
thần quang, hai tay xiết chặc, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ lên, tuy
chỉ lộ hai cánh tay ra ngoài, nhưng có cảm giác bạo tạc cực lớn.
Chính mình nên đi nơi nào? Quay trở lại biệt thự Long Vực sao? Không
sao cả, dù sao nơi này rất gần biệt thự Long Vực, trước hết nên quay về
mới tốt. Trong lòng có ý định, Tề Nhạc vừa định gọi một chiếc xe taxi,
khóe mắt xuất hiện một thân thể quen thuộc không xa, trong miệng Tề Nhạc kêu nhẹ, chuẩn bị gọi xe taxi cũng dừng lại.
Tại sao nàng ở chỗ này? Tề Nhạc vô ý thức nhìn qua thân ảnh quen thuộc kia.
Một bộ áo lông màu trắng, hạ thân quần jean, Trầm Vân đi tới sân bay,
không ngừng qua lữ khách qua lại trong sân bay, hiển nhiên là tơi đón
người. Nàng vẫn như trước đây, trên mặt đẹp không chút phấn son, gương
mặt thanh tú mang theo cảm giác ôn nhu. Đã từng có người nói qua, nữ
nhân lợi hại nhất cũng không phải bá đạo, cũng không phải dã man, mà là
ôn nhu. Bất luận kẻ nào thây được gương mặt ôn nhu của nàng, chỉ sợ đều
sinh ra cảm giác thương tiếc.
Đột nhiên bả vai bị người ta vỗ một cái, Trầm Vân đã giật mình, vội vàng quay người trở lại, sau khi
nhìn thấy gương mặt tươi cười nhìn mình thì kinh hô.
- Tề Nhạc, sao cô ở nơi này?
Tề Nhạc cười nói:
- Như thế nào? Không muốn xem đến ta sao? Ta vì cái gì không thể ở chỗ này đây?
Ánh mắt Trầm Vân biến hóa, dường như muốn nói gì, nhưng không nói nên lời, cúi đầu xuống.
- Tề Nhạc, thời gian gần đây anh thế nào, tôi vẫn luôn đi tìm anh, nhưng anh lại biến mất.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Đi, chớ suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần suy nghĩ cái gì, Tình Nhi
làm chuyện này tôi cũng hiểu, yên tâm tốt, tôi là một nam nhân, tuy có
cảm giác rất biệt khuất, nhưng hiện tại nhiều ngày trôi qua, tâm tình
tôi tốt hơn nhiều rồi. Các cô thế nào, sinh hoạt vẫn thế à?
Trầm Vân cười khổ nói:
- Không tốt, có thể nói thật không tốt, Tình Nhi hại anh, cũng hại
chính cô ta. Từ khi anh rời đi, nàng như biến thành người khác, biến
thành trầm mặc ít nói, không còn là Tình Nhi hoạt bát, đã không còn là
Tình Nhi trước kia. Cám ơn anh Tề Nhạc, không nghĩ tới anh lại rộng rãi
như thế.
Ánh mắt của nàng càng thêm ôn nhu, ánh mắt nhìn vào những nét biến hóa của Tề Nhạc.
Ở trong mắt Trầm Vân, tuy tướng mạo Tề Nhạc vẫn bình thường như trước,
nhưng mà, khí chất của hắn biến hóa rất lớn, tuy Tề Nhạc mỉm cười có
chút dâm đãng, ánh mắt vẫn đảo qua người của mình, nhưng mà, Tề Nhạc
hiện tại cho nàng cảm giác nội liễm, so sánh với trước kia, hắn đã trở
nên không nắm được.