Hồ Quang cùng Dịch An liếc nhau, Dịch An nói:
- Biết rõ chúng tôi sở hữu dị năng quả thật có rất ít người, thậm chí người tận mắt
thấy chúng tôi sử dụng cũng ít càng thêm ít. Hôm nay chúng ta đã thỉnh
Tề huynh đệ đến nơi đây thì cũng không xem anh là ngoại nhân rồi. Tốt,
lão Hồ, là anh tới trước hay là tôi tới trước?
Hồ Quang cười hắc hắc, nói:
- Tôi tới trước đi. Ai bảo tôi là đại ca của anh chứ?
Vừa nói, Hồ Quang liền đứng lên, lui về sau một bước, đôi mắt nhỏ giấu
đằng sau cặp kính liên tục chớp lên hào quang, đồng tử vốn màu đen dần
dần biến thành màu xanh lá, thân thể tựa hồ cất cao lên rất nhiều, bả
vai có chút nhoáng một cái, xương cốt toàn thân hắn trong nháy mắt này
tựa như biến mất vậy, linh xảo nghiêng người, vậy mà lại chui qua khe
hở trên thành ghế, động tác cũng không nhanh, nhưng thế lại vô cùng sung mãn.
Đột nhiên, thân thể xuyên qua ghế của hắn đột nhiên
chuyển động như thiểm điện, tay trái đột nhiên duỗi dài về phía trước
tìm kiếm, Tề Nhạc thấy rõ ràng móng tay trên tay hắn vào thời khắc này
đã biến thành màu đen, ôm đồm trên vách tường ở bên cạnh, lập tức, PHỐC PHỐC, vách tường liền xuất hiện năm lỗ nhỏ màu đen, khiến cho người
kinh hãi chính là cái lỗ bị năm ngón tay xuyên qua kia vậy mà tại dần
dần đang khuếch tán ra, chất lỏng màu xanh lá chậm rãi lan khắp vách
tường, không có bất kỳ hương vị nào, nhưng tính ăn mòn mãnh liệt kia lại ẩn chứa khí tức khủng bố mãnh liệt.
- Độc.
Như Nguyệt hô nhỏ một tiếng, ánh mắt nhìn Hồ Quang lập tức nhiều thêm vài phần khẩn trương.
Cốt cách toàn thân Hồ Quang nổ vang, động tác của hắn đột nhiên trở nên nhanh lên, tay trái thu hồi, mặt ngoài làn da cũng tản mát ra một tầng
lục quang nhàn nhạt, thân thể vậy mà trực tiếp dán lên vách tường mà
chạy, phảng phất như dính lên trên vách tường vậy, thân thể vặn vẹo rất
nhỏ vòng quanh vách tường vài ba vòng nhanh như thiểm điện, Tề Nhạc và
Như Nguyệt đều chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Hồ Quang đã về tới chỗ ngồi
của mình, phảng phất như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy, mà ngay cả mấy
lổ nhỏ trên vách tường lúc nãy cũng biến mất, ngay cả chất lỏng cũng
không để lại.
Động tác thật nhanh, khí tức thật độc, Tề Nhạc
và Hải Như Nguyệt liếc nhau, trong nội tâm đối với năng lực của Hồ Quang đều đã có vài phần nhận biết đôi chút.
- Tới phiên tôi.
Dịch An nhìn qua dường như rất hưng phấn vậy, hắn nhảy dựng lên từ trên ghế, tỉ lệ tứ chi của hắn so với bình thường người thì dài hơn một
chút, mãnh liệt bắn lên từ trên ghế, trong mắt tản mát ra hào quang màu
vàng, chỉ trong nháy mắt đã dán lên một góc trên vách tường, nhưng hắn
hiển nhiên không có năng lực dính lên vách tường như Hồ Quang, hắn mượn
lực lại nhảy lên lần nữa, rướn người lên không trung.
Lúc mới bắt đầu Tề Nhạc còn có thể thấy rõ thân ảnh của hắn, thời gian dần
trôi qua, Dịch An tăng tốc độ triển khai, chỉ còn lại một đầu bạch quang nhàn nhạt, mỗi một lần bắn lên, đều mang theo một tiếng rít chói tai.
Tề Nhạc gần đây tự cho là tốc độ của mình đã không tệ rồi, nhưng tốc độ mà Dịch An biểu hiện ra lại căn bản không phải hắn có thể bằng được.
Đó là tính bộc phát tốc độ, đồng thời tính kéo dài cũng rất mạnh, theo
thân thể bắn lên, mãi cho đến khi hắn một lần nữa trở lại bàn ăn thì tốc độ thủy chung vẫn tăng lên, rất khó tưởng tượng lúc hắn toàn lực phát
huy thì có thể đạt tới trình độ thế nào.
Dịch An mặt không đỏ hơi thở không gấp lần nữa cầm lấy chiếc đũa, nói:
- Năng lực của tôi chủ yếu là ở tốc độ, và sự hay thay đổi lúc công
kích. Tôi dùng dụng cụ thử qua, khi tốc độ của tôi đạt đến cực hạn thì
trong phạm vi không gian nhất định có thể đạt tới trình độ vận tốc âm
thanh. Công kích lợi dụng tốc độ sẽ phi thường sắc bén.
Vừa nói, tiêm trảo thò ra trên tay hắn cũng lặng yên biến mất, con mắt lóe ra ánh sáng màu vàng cũng khôi phục bình thường.
Hồ Quang có chút vội vàng hỏi:
- Tề huynh đệ, anh có thấy được gì từ trên người chúng tôi không?
Tề Nhạc và Hải Như Nguyệt liếc nhau, hai người đều nở nụ cười, Tề Nhạc nói:
- Tìm hoài thì không thấy, được đến lại hoàn toàn không phí công a. Hai vị đại ca, các vị chính là người tôi cần tìm lần này.
Vừa nói, hào quang nội hàm trong hai mắt hắn đột nhiên phát sáng lên, dùng ngữ điệu đặc thù chậm rãi thì thầm:
- Ta dùng máu Kỳ Lân làm dẫn đạo, dùng danh nghĩa Kỳ Lân kêu gọi các
ngươi, mười hai cầm tinh chiến sĩ thủ vệ phương đông! Cầm tinh các ngươi hiện ra đi.
Tề Nhạc nâng tay phải mình lên, cắn nát ngón
giữa bắn nhẹ vào hư không, một giọt huyết châu phiêu nhiên mà ra, hai
tay Tề Nhạc làm ra một thủ hình quái dị, giọt huyết châu bắn ra kia đột
nhiên phiêu tán, một tầng hồng sắc quang mang rất nhạt dùng phương thức
hình tròn khuếch tán ra ngoài, bao phủ trong toàn bộ gian phòng, không
đợi Hồ Quang và Dịch An kịp phản ứng thì thân thể của bọn hắn cũng đều
đã xuất hiện biến hóa.
Biến hóa của hai người cơ hồ là đồng
thời xuất hiện, sau lưng Hồ Quang xuất hiện một đạo hắc sắc quang ảnh,
hai điểm u lục hào quang hiển hiện cực kỳ rõ ràng trong quang ảnh, đó là một đầu ảo ảnh hình rắn màu đen. Mà sau lưng Dịch An thì lại xuất hiện
một con khỉ, một con khỉ có bộ lông màu vàng, một đôi mắt lóe ra hào
quang màu da cam như bảo thạch, mỗi một lần lập loè, khí tức năng lượng
đều nồng đậm thêm vài phần.
Dù cho trầm ổn như Hải Như Nguyệt cũng không khỏi vui mừng quá đỗi:
- Thật tốt quá, rốt cục lại tìm được hai người.
Hồ Quang và Dịch An cùng nhìn quang ảnh sau lưng đối phương, trong mắt toát ra hào quang nghiền ngẫm, Hồ Quang nói:
- Tề huynh đệ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, anh có phải nên giải thích cho chúng tôi một chút không?
Mỉm cười, trong mắt Tề Nhạc quang mang sáng rực:
- Giải thích, đương nhiên phải giải thích rồi. Hồ Quang đại ca vừa rồi
nói rất đúng, chúng ta là huynh đệ, về sau càng như thế. Cái này phải
nói lại từ đầu, ở Viêm Hoàng đại địa chúng ta từ trước đây thật lâu đã
xuất hiện một đám Thủ Hộ Giả chuyên môn thủ hộ phương đông, tổng cộng
mười ba người, trong đó mười hai người là dị năng giả có năng lực cầm
tinh, bọn hắn đều có được dị năng tương ứng. Mà người cuối cùng lại
chính là Cầm tinh chi Vương, Kỳ Lân. Mười ba người này liền cấu thành
cầm tinh thủ hộ thần.
Tình huống của các vị có lẽ bản thân
cũng cảm giác được, Dịch An đại ca chính là khỉ trong sinh tiếu thủ hộ
thần thế hệ này, mà Hồ Quang đại ca lại chính là rắn.
- Sinh tiếu thủ hộ thần? Nghe ra rất là phong cách đấy.
Hồ Quang thì thào tự nhủ, hắn hồi tưởng lại tình huống của mình, quả
thực đúng như lời Tề Nhạc nói, năng lực của mình xác thực rất tương tự
với rắn, mà năng lực của Dịch An cũng rất cùng loại với khỉ. Trong Thánh Hỏa Giáo, Hồ Quang phải chịu trách nhiệm sự vụ lớn nhỏ trong giáo, mà
Dịch An lại phụ trách đối ngoại, đây chính là bởi vì đầu óc của hắn cực
kỳ khôn khéo.