Thương Băng dùng sức đánh vào lưng của Tề Nhạc một cái, gắt lên:
- Anh thật chán ghét, có thể làm bạn bình thường với anh được sao?
Chẳng lẽ anh có nhìn thấy ai ôm bạn của mình như thế này không? Lưu
manh, đúng chính là lưu manh và lại là lưu manh chán ghét.
Âm thanh của nàng nghẹn ngào và không ngừng đánh vào lưng Tề Nhạc, nhưng mà tâm của nàng đã mềm nhũn.
- Cùng đi với anh được chứ?
Tề Nhạc có chút cầu khẩn nói.
Trong mắt Thương Băng xuất hiện một tia hào quang giảo hoạt.
- Có thể, nhưng em có điều kiện.
- Điều kiện gì?
Thương Băng nói:
- Nhìn ra được anh bây giờ có rất nhiều chuyện cần làm. Em có thể đi
theo anh nhưng em cũng có điều kiện cần nói rõ đó là: đợi đến lúc anh
làm xong việc của mình phải theo đuổi em lần nữa mới được. Hơn nữa còn
phải dựa vào phương pháp của em.
- A? Theo đuổi em lần nữa sao? Em bảo anh làm sao theo đuổi em đây?
Thương Băng nói những lời này làm Tề Nhạc có chút tò mò, nhưng trong
giọng nói của nàng mang theo ý thỏa hiệp làm nội tâm Tề Nhạc vui sướng.
Thương Băng ngẩng đầu cắn vào lỗ tai Tề Nhạc một cái. Báo nữ lúc này mới nói:
- Rất đơn giản ah! Theo đuổi con gái là chuyện rất dễ dàng nhưng anh
phải dựa theo phương pháp của em mà làm, chẳng những là em cho dù là
người con gái khác cũng không thoát khỏi tay anh đâu.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Ah? Anh còn chưa biết thủ đoạn tất sát nào cả đâu, em nói cho anh nghe nào.
Khóe miệng Thương Băng lúc này nở nụ cười xấu xa, nói:
- Đầu tiên là anh vào mỗi đêm phải mang theo em trở về biệt thự xa hoa. Mà biệt thự xa hoa này phải theo phong cách cổ xưa mới được.
Tề Nhạc buột miệng cười nói:
- Em cũng quá trực tiếp rồi, nếu như gặp con gái người ta lần đầu mà
đòi dẫn người ta trở về biệt thự của mình thì sợ rằng người ta sẽ nói
anh lưu manh đấy.
Thương Băng tức giận cắn hắn thêm một cái, nói:
- Chán ghét, ai bảo anh suy nghĩ theo hướng bậy bạ, anh không thể thuần khiết một chút sao? Anh đúng là lưu manh mà, mang về biệt thự thì nhất
định phải làm chuyện đó sao. Em nghĩ anh bị t*ng trùng thượng não rồi.
Không cho phép chen ngang và phải nghe em nói.
- Được rồi, em nói đi.
Tề Nhạc có chút cúi đầu xuống dán vào đầu vai của Thương Băng, ngửi mùi hương xử nữ nhè nhẹ trên người của nàng thì khí tức bi thương trên
người hắn dần dần thu liễm lại, trong các bạn gái của hắn thì Minh Minh
có tính cách hoạt bát sáng sủa, Văn Đình là ôn nhu lịch sự tao nhã, Như
Nguyệt là bá đạo mà tràn ngập khí tức cường giả, mà Thương Băng trước
mặt giống như cây ớt cay nồng làm hắn cảm thấy ấp áp. Xuất thân từ Hắc
Ám Quốc Hội nên nàng không có quá để ý những đụng chạm như con gái bình
thường, nàng sẽ tùy tính mà làm nên đây là điểm Tề Nhạc thích nàng nhất.
Thương Băng nói:
- Sau khi đến biệt thự anh phải mang em vào một gian phòng có chất
lượng cách âm và giữ âm thật tốt, sau đó anh cho cầm khúc du dương nổi
lên và mở một chai rượu đỏ Lafite sản xuất năm 1982, làm như vậy thì
trong phòng sẽ tràn ngập hương khí của rượu và tắt đèn trong phòng đi,
lúc này anh thắp nến lên thì ánh sáng sẽ phản chiếu màu của rượu đỏ khắp gian phòng. Sau đó mở thêm một lọ Louie XIII trân châu đen và cùng em
nhắm nháp hương vị của nó. Kế tiếp phải nhảy múa với em dưới âm điệu du
dương của đàn.
Nói tới đây ánh mắt của nàng mông lung giống như tâm thần đang tràn ngập tình cảnh mộng mơ.
Tề Nhạc suy nghĩ rồi cười nói:
- Con gái các em đúng là biết cách hưởng thụ nhưng đúng là lãng mạn
đấy. Chuyện này dường như không khó đạt được a. Giá rượu đại khái trăm
ngàn là đủ và phần biệt thự thuê một cái là được. Chút tiền ấy anh vẫn
có nhưng mà dù nó rất lãng mạn nhưng hình như còn chưa đủ khiến con gái
người ta động tâm a.
Thương Băng tức giận nói:
- Anh đúng là lưu manh không có chút lãng mạn nào mà. Em còn chưa nói xong đâu, những thứ này chỉ là khai vị thôi.
Nghe Thương Băng tưởng tượng tâm tình Tề Nhạc trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
- Được rồi là anh không đúng, em cứ nói và anh sẽ thỏa mãn tất cả cho em.
Thương Băng nói:
- Sáng sớm hôm sau anh phải lái xe tới đón em đấy. Xe phải là loại Mansory Carbonado Roadster đặc biệt.
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Mansory Carbonado Roadster thì anh biết rõ, hơn nữa anh còn ngồi qua, nhưng mà em nói là bản đặc biệt thì hơi đắt đấy, anh nghĩ cần mấy trăm
ngàn là mới đủ.
Thương Băng sẳng giọng:
- Anh có
thôi mở miệng là sặc mùi tiền được không, em không cho anh nói tới tiền
nữa. Lại nói mấy trăm ngàn còn không đủ với Mansory Carbonado Roadster
đâu. Cái gọi là bản đặc biệt chính là nội thất bên trong đều là bạch
kim, vàng cùng kim cương trang trí. Cũng không đắt lắm đâu, mấy chục
triệu là đủ rồi. Em còn phải yêu cầu định chế (*hàng đặt theo yêu cầu),
em thích màu đen và trang trí bên trong cũng vậy, chỉ có như thế mới đủ
cool.
- Ách... , mấy chục triệu còn không đắt à, Thương Băng, em có bị bệnh không?
Tề Nhạc lại trêu chọc nàng một câu.
Thương Băng không quan tâm tới hắn mà nói tiếp.
- Ngồi Mansory Carbonado Roadster bản đặc biệt chúng ta trực tiếp đến
sân bay, sau đó ngồi máy bay tư nhân của anh bay đi vịnh Balkan chơi, kế tiếp bay thẳng tới Athen. Sau khi tới Athen chúng ta lại đi biển Aegean và phải ngồi lên du thuyền cỡ như Stuart Hughes du lịch biển Aegean.
Như vậy anh mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, ồ, Tề Nhạc, anh làm sao thế?
(PS: du thuyền Stuart Hughes không đắt lắm đâu, chiếc này chỉ có giá 4,8 tỷ đô la vì nó được làm từ 100 tấn vàng)
Vừa nói đột nhiên nàng phát hiện thân thể Tề Nhạc càng ngày càng cứng
ngắt, một cổ khí tức lạnh lùng từ trên người của hắn phát ra làm nàng
rùng mình.
Ngồi máy
bay tư nhân đi vịnh Balkan chơi, du thuyền, Athen, biển Aegean, sâu
chuỗi những từ ngữ này làm cho nội tâm của Tề Nhạc tràn ngập thống khổ,
đôi mắt đỏ nhạt của Tề Nhạc lúc này đỏ bừng lên, năng lượng trong cơ thể rung động kịch liệt và khí tức năng lượng khổng lồ làm cho Thương Băng
hoảng sợ.
Tề Nhạc gầm lên giận dữ, hắn bỗng nhiên tay ôm ấp
Thương Băng buông ra và thân thể phóng lên trời, đôi cánh đen và vàng
sau lưng mở ra và năng lượng khổng lồ bộc phát mạnh mẽ và đánh ra một
quyền vào hư không, lập tức một cổ hào quang màu tím nhạt và màu đỏ trộn lẫn vào nhau tạo thành đường kính đạt một mét phóng lên trời. Khí tức
năng lượng khổng lồ làm thực vật dưới đất run lên, khí thế mạnh mẽ này
quét ngang khu vực một ngàn mét vuông.
Thương Băng nhìn thấy
cửa kính xe bằng thủy tinh vỡ nát mà Tề Nhạc đánh ra cột sáng bay lên
trời thật cao lại nổ tung, một cổ năng lượng khổng lồ xoắn nát các đám
mây trên bầu trời, ngay vào lúc này ánh mặt trời như ảm đạm đi rất
nhiều.
Phiêu phù trên hư không và đôi cánh sau lưng Tề Nhạc
vỗ nhẹ, một quyền phát tiết những cảm xúc không thoải mái trong nội tâm
nhưng mà hắn cũng từ từ tỉnh táo lại.
Mình bị làm sao thế? Không phải đã quyết định cho tất cả qua đi rồi sao?