Hai mắt Tề Nhạc biến đổi, biến thành một con mắt đen, một con mắt bạc, uy áp thật lớn này làm Minh Minh không tự giác trốn ra sau lưng Hải Như Nguyệt, Tề Nhạc hiện giờ, giống như mất đi thần chí của mình, hắn chậm rãi quỳ rạp xuống đất, động tác của hắn rất chậm, nhưng mỗi một động tác lại tràn ngập khí tức nặng nề, lúc hai đầu gối của hắn chạm xuống đất, hắn từ từ bái một cái, mỗi một cái bái đều rất lực, cái trán vừa chạm vào mặt đất, phát ra âm thanh vang dội. Tổng cộng chín lần, mỗi một lần đều dùng toàn lực không giữ lại. Mỗi lần hắn ngẩng đầu lên, trên trán đã biến thành đỏ hồng.
Hào quang trong mắt Tề Nhạc không thay đổi, hắn quỳ ở nơi đó, tiếng nói của hắn trở nên trầm thấp, nhưng vẫn là nghẹn ngào như trước.
- Ba vị tiền bối, vì Kỳ Lân nhất tộc, các vị trả giá rất nhiều, có lẽ, tôi không phải Kỳ Lân hợp cach. Nhưng mà, tôi sẽ dùng tính mạng, linh hồn, cùng thân thể của mình, tôi tuyệt đối không bôi nhọ các người.
Trong mắt hắn, trước mắt đã không còn là Kỳ Lân trân bảo, đồng thời, còn có linh hồn ba vị tiền bối Kỳ Lân đang ở đây và nhìn chúng, Tề Nhạc như nhìn thấy tư thái oai hùng của ba vị tiền bối Kỳ Lân này.
Hắc Kỳ Lân trên người Tề Nhạc, chậm rãi thoát ly thân thể của hắn, hình thành một quang ảnh phiêu phù sau lưng Tề Nhạc, một tiếng gầm rú trầm thấp từ trong miệng Tề Nhạc phát ra, quang ảnh Hắc Kỳ Lân sau lưng hắn làm ra tư thế ngẩng cao đầu, bộ lông hai màu đen bạc phi thường bắt mắt, bỗng nhiên hào quang tinh khiết bộc phát, khí tức khổng lồ bao phủ cả gian phòng.
Ánh sáng màu đỏ hiện ra, giống như biến thành tia chớp màu đỏ, chỉ trong nháy mắt, cũng đã vạch phá bầu trời, đâm vào quang ảnh Hắc Kỳ Lân trong không trung. Quang mang màu đở trở nên rõ ràng, vị trí của nó, chính là quang ảnh Hắc Kỳ Lân ở ngực, lân phiến màu đen, bộ lông màu bạc, phối hợp với lân phiến màu đỏ hình thoi, nhìn hắn càng có thêm vài phần uy vũ. Một cổ khí tức nong rực thiêu đốt chung quanh thân thể của Hắc Kỳ Lân, mặc dù chỉ là ngọn lửa vô hình, nhưng khí tức khổng lồ khiến người ta ít thở không thông.
- Bổn tướng dị hoá, Long.
- Bổn tướng dị hoá, Kê.
Dưới áp lực và khí tức nóng rực khủng bố này, bất luận là Cơ Minh Minh hay là Hải Như Nguyệt, trong nhất thời không cách nào thừa nhận được, các nàng đều không thể không dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa của bản thân, nhất thời, long lân màu trắng, lông vũ năm màu, xuất hiện trên người của các nàng. Giờ khắc này, áp lực các nàng thừa nhận không chỉ có thống khổ, nhưng các nàng đều cảm giác rất rõ ràng, dường như thân thể của Tề Nhạc có vòng xoáy năng lượng cực lớn, không ngừng phóng thích năng lượng tiến vào trong từng khối lân phiến và sợi lông của các nàng, dưới loại tình huống này, Hải Như Nguyệt cùng Cơ Minh Minh đều tự giác nhắm mắt của mình lại, phối hợp với Thăng Vân Quyết của bản thân, bắt đầu tu luyện. Trát Cách Lỗ đã từng nói qua cho các nàng biết, với tư cách là chiến sĩ cầm tinh, khắc khổ tu luyện là cực kỳ trọng yếu, nhưng mà, nắm chắc cơ duyên cũng vô cùng trọng yếu. Tuy không biết trước mặt phát sinh chuyện gì, nhưng đây là cơ hội các nàng không thể bỏ qua. Đáng tiếc, sau khi các nàng tiến vào tu luyện thì không nhìn thấy chuyện phát sinh kế tiếp.
Tề Nhạc đứng trước bàn, đứng vững và bình tĩnh như trước, từ trên người của hắn, đồng thời xuất hiện bốn sắc quang mang, ngay sau đó, khỏa Kỳ Lân Châu chậm chạp bay lên, nó không hề mãnh liệt giống Kỳ Lân Xích dung nhập vào trong cơ thể quang ảnh Kỳ Lân, mà nó lơ lửng trước người của Tề Nhạc, Tề Nhạc nhìn qua nó, nó cũng mở một con mắt của mình ra, cẩn thận nhìn quan sát Tề Nhạc, hai ánh mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thụ được. Ánh mắt Tề Nhạc không có biến đổi, mà Kỳ Lân Châu lại run rẩy thật nhỏ, giông như hài tử tìm được đường trở về nhà của mình vậy.
Hào quang lóe lên, tím, lam, hồng, thanh bốn sắc quang mang đồng thời đại phóng, ngay sau đó bốn sắc quang mang lập tức hình thành một tầng ánh sáng ở cổ Tề Nhạc, bỗng nhiên thân thể Tề Nhạc nóng rực, lạnh như băng, tê liệt, bốn loại cảm giác phiêu đãng, ngay sau đó, mồ hôi ở trước ngực lạnh buốt, Kỳ Lân Châu tản ra bốn sắc quang mang lóng lánh khi dính vào ngực của hắn, vị trí khác với Kỳ Lân Xích khi chiếm cứ sừng Kỳ Lân của Tề Nhạc. Mà bản thân Kỳ Lân Châu biến thành vòng cổ tinh tế, vòng cổ là do tím, lam, hồng, thanh, bốn loại kim loại không biết tên xoay quanh và cấu thành, hoàn toàn nhất thể, chung quanh là lân phiến rậm rạp, dính vào cổ của Tề Nhạc, bốn sắc quang mang này tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
- Tiền bối, các vị đều tán thành tôi sao?
Nước mắt Tề Nhạc chảy xuống Kỳ Lân Châu, hào quang lóe lên, nước mắt không hề có dấu hiệu gì, bị hút vào trong Kỳ Lân Châu, một cổ khí phách vô hình, một cổ khí tức vô cùng chờ mong từ trong Kỳ Lân Châu tán phát ra, bao phủ thân thể Tề Nhạc, hy vọng cảm giác kích thích giac quan Tề Nhạc, làm hắn phát ra tiếng rống to như lúc nãy, mật thất rung động mạnh.
Cuối cùng, ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua kiện áo choàng màu đỏ, hắn vẫn quỳ như trước, ánh mắt của hắn không còn bình tĩnh được nữa, tính tình vốn ngả ngớn của hắn lúc này trở nên bình tĩnh lại.
- Hắc Kỳ Lân tiền bối, tôi với ngài đều là Hắc Kỳ Lân, tôi có thể cảm nhận được bi ai của ngài. Tôi không biết ngài chế tạo Kỳ Lân Ẩn có tác dụng gì. Tôi cũng không muôn biết. Tôi chỉ hy vọng, với tư cách người thừa kế Kỳ Lân nhất tộc, tôi mong muốn mình có thể bảo vệ di lưu của ngài, có thể vĩnh viễn đem đoạn chuyện xưa của ngài truyền thừa xuống. Hắc Kỳ Lân tiền bối, tôi có thể mặc thân thể của ngài không? Hoặc là nói, là làn da của ngài.
Bi ai, trở thành gàn buộc, liên kế Tề Nhạc cùng Kỳ Lân Ẩn, khí tức bi ai mãnh liệt từ từ nhạt đi, Tề Nhạc cảm giác được, tuy oán khí mạnh mẽ trên Kỳ Lân Ẩn, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa khí tức cực kỳ đặc biệt, dường như là khí tức của hy vọng, nhưng là loại hy vọng kỳ quái, một loại hy vọng không cách nào hình dung được.
- Tiền bối, ngài muốn nói cái gì sao?
Tề Nhạc làm ra bộ dáng lắng nghe, nhưng mà, hắn có thể cảm nhận được, chỉ có nức nở nghẹn ngào trầm thấp. Kỳ Lân Ẩn màu đỏ sậm, như một đám sương máu trôi nổi trên không trung, thời điểm Tề Nhạc lắng nghe, đã lẳng lặng choàng lên bả vai của hắn, trong bi thương nhàn nhạt kia, bao hàm một loại cảm giác hiểu ra kỳ dị, đó là một loại tán thành, hơn nữa, dường như là giải thoát.
- Nó thừa nhận anh.
Trong âm thanh của Giải Trĩ mang theo vài phần vui mừng.
- Hắc Kỳ Lân tiền bối thừa nhận khí tức của anh. Kỳ Lân bát trân chỉ có Kỳ Lân mới có thể sử dụng. Chúng cũng không phải dựa vào năng lực mà kêu gọi, mà là dựa vào tâm, chỉ khi được chúng tán thành, anh mới cố thể trở thành tân chủ nhân của chúng. Anh hiểu ra và nước mắt, biểu đạt bi thương của Kỳ Lân Ẩn, cho nên nó tán thành anh.
Tề Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve áo choàng đỏ sậm trên người của mình.