Chương 100: Bây giờ, ta ra lệnh triệu tập ngươi (4)
Cuối cùng,
Lúc Karen cảm thấy mình sắp thăng thiên rồi, linh hồn ý thức dường như muốn rời khỏi thân thể của mình, thân thể bị ngạt thở đạt đến mức giới hạn,
Cơ thể của cô y tá kia,
Nhập vào người y tá đang bóp cổ mình kia... !
Đột nhiên lúc này,
Hai tay của cô y tá, buông lỏng ra.
"Hô! Hô! Hô!"
Karen bắt đầu há lớn miệng mà hít thở, luồng không khí thơm ngọt làm người say mê, sau đó là ho khan một cách điên cuồng, đến mức anh ta không còn để ý đến vết thương ở trên ngực đang chảy máu.
Mà cô y tá kia, thì quỳ gối trên giường bệnh, hai tay tiếp tục hướng về phía trước mò mẫm, nhưng sau một hồi mò mẫm, tiếp đó thu tay lại, lại mò mẫm, sau đó lại rụt tay về.
Ngay sau đó,
Một tay của cô ta tự bóp lấy cổ của mình, một cái tay khác thì điên cuồng mà gỡ cái tay kia ra, đồng thời miệng há mở, cắn xé ngón tay của mình, toàn bộ cảnh tượng, lộ ra vẻ điên cuồng và vô cùng máu me.
Giống như là hai tên kẻ thù không đội trời chung chém giết nhau, khác nhau ở chỗ, hai người đang dùng chung một cơ thể để chém giết nhau.
Khóe miệng Pall phun máu tươi, khó khăn mà từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy một cảnh trên giường bệnh lúc này,
Hô:
"Khống chế... cô ta..."
Năng lực thiết yếu của mỗi Quan Thẩm Phán của Trật Tự Thần Giáo, để cho người chết... Thức tỉnh.
Pall từng ở trong phòng hầm, tận mắt nhìn thấy Karen khiến cho ngài Mosan ngồi xuống, cô ta biết Karen có năng lực như thế, nhưng cô ta càng hiểu, Karen cũng không có khả năng để khống chế cái "Năng lực" này.
Nhưng bây giờ, tên dị ma mê hoặc kia đang bám vào trên thân của cô y tá này, nếu như không thể làm cho ý thức của thi thể tỉnh lại để tạo ra sự "Hỗn loạn", áp chế cô ta lại, như vậy dị ma mê hoặc sẽ rất nhanh chóng chiếm lại quyền điểu khiển của cơ thể này.
Đừng nhìn cái thi thể này đang có đầy vết thương,
Nhưng một con mèo trọng thương, một tên thiếu niên vẫn đang dưỡng bệnh,
Dựa vào cái gì mà chống lại một cái thi thể không biết đau đớn?
Karen thật ra cũng không có nghe được tiếng của Pall, bởi vì tiếng kêu của Pall lúc này đã quá nhỏ yếu, anh ta trong lúc ho khan dữ dội, phát hiện con mắt của nữ y tá, bắt đầu từ từ chuyển từ vẻ mê mang sang nhìn vào mình, cùng lúc đó, hành vi "Tự đánh nhau" cũng đang không ngừng giảm dần.
Ảo ảnh của cô gái kia, dường như sắp rời khỏi thân thể của cô ta, giống như đang bốc hơi, biến mất.
"Ha ha ha..."
Trong cổ họng của nữ y tá, phát ra tiếng giống như đang cười, sau đó không để ý đến một cánh tay đang tự bóp cổ mình, dùng một tay còn lại bóp cổ Karen.
Karen trợn to mắt,
Hô:
"Quỳ xuống!"
"Phù phù!"
Cái trán của nữ y tá trực tiếp đập vào trên ván giường, một cái tay khác của cô ta thì không ngừng giơ về phia trước chộp lấy, nhưng Karen đã lùi về góc giường, cô ta không với tới được.
Hô lên một tiếng này, mà lại thấy đối phương phản ứng, chính Karen cũng hơi chút bất ngờ, nhưng anh ta cũng không dám dừng lại, tiếp tục hô:
"Đứng im!"
Sau một khắc,
Ngay cả cánh tay đang không ngừng mò về phía mình kia, cũng dừng lại mà bất động.
Chỉ còn lại,
Chỗ cổ họng của nữ y tá, còn đang liên tục phát ra tiếng nói, nói đúng hơn là, chỉ có một âm thanh duy nhất:
"Tiền... Tiền... Tiền..."
"Im lặng."
Cái âm thanh dường như đã tra tấn anh ta cả ngày nay, cuối cùng cũng ngừng.
Karen cũng không dám đi động vào cơ thể y tá đang bất động lúc này,
Mà là nhích người đi xuống giường,
Pall phía bên kia cũng rất khó khăn đứng người lên;
Karen hỏi: "Cô ta có thể yên tĩnh trong bao lâu?"
"Sẽ không quá lâu." Pall nói, bởi vì cô cũng không cách nào suy đoán được “Thuật" của Karen có thể tạo ra cấm chế trong bao lâu.
"Tôi đi gọi điện thoại cho Dis."
Karen đi ra ngoài phòng bệnh, rất kỳ quái chính là, rõ ràng vừa nãy trong phòng bênh phát ra tiếng động rất lớn, nhưng bên ngoài, vẫn rất yên tĩnh như thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng bệnh nhân ho từ phòng bệnh ở phía xa.
Cứ như rằng phòng bệnh của mình, trước đó bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Karen che ngực, đi đến quầy trực y ta, phát hiện y tá trực đêm đã té xỉu nằm trên đất, trên quầy y tá còn có một dãy bóng đèn, mỗi cái bóng đèn tương ứng với một cái phòng bệnh, phòng bệnh VIP thì được đặt riêng.
Sau khi bấm nút gọi, y tá trực sẽ tắt bóng đèn, rồi mới đi đến chỗ phòng bệnh, nhưng bây giờ cái bóng đèn của phòng bệnh mình vẫn đang sáng.
Karen không thử đến đánh thức cô y tá bị ngất xỉu kia, mà là cầm điện thoại lên trước, bấm số điện thoại nhà;
Chuông điện thoại vang lên hồi lâu, điện thoại nhấc máy, là thím Mary nghe điện thoại:
"Alo, đây là công ty chăm sóc người chết Inmerais."
"Thím à, để ông nội nghe máy."
"Karen? Ở chỗ cháu xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Để ông nội nghe."
"Ông nội đêm nay không có ở nhà, mấy buổi tối nay đều đến thăm ngài Hoven, bệnh tình của ngài Hoven đã chuyển biến xấu đi..."
"Ba!"
Sau khi biết Dis không có ở nhà, Karen lập tức liền cúp điện thoại, không phải không lễ phép, mà là anh ta cũng không có thời gian mà giải thích cho thím, càng không thời gian mà kể cho qua chuyện.
Càng bất đắc dĩ hơn đó là, bởi vì không có điện thoại, cho nên muốn tìm được một người không có điện thoại cố định, rất khó khăn, cũng tốn rất nhiều thời gian.
Nhưng mà,
Karen sau khi cúp điện thoại hầu như không dừng lại chút nào mà bấm tiếp một dãy số khác;
Lần này điện thoại được bắt rất nhanh, vừa kêu "Bĩu" một tiếng, đã bắt máy;
Ngay sau đó,
Một âm thanh đầy nam tính truyền ra từ đầu dây bên kia:
"Alo?"
Karen thở dài nhẹ nhõm,
Nói vào ống nói:
"Ta bây giờ ra lệnh triệu tập ngươi."