Chương 99: Bây giờ, ta ra lệnh triệu tập ngươi (3)
Karen hơi nhìn vào cô y tá trước mặt này mà hơi nghi ngờ một chút, theo lý thuyết, cho dù anh ta không phải bệnh nhân phòng VIP, chỗ y tá chắc chắn sẽ có hồ sơ của mình, mà mình có thêm thân phận VIP, thì càng sẽ được đặt riêng ra;
Cô ta không nên hỏi cái vấn đề này mới đúng.
"Meo! ! !"
Đột nhiên, Pall kêu một tiếng, trực tiếp nhào về phía mặt của y tá, móng vuốt cào xuống một cái trên mặt cô ta.
"Xoẹt..."
Giống như là âm thanh của bút chì vạch rách sách bài tập.
Một phát cào này của Pall, ngay lập tức xé xuống một miếng da mặt của cô ý tá, không rời ra, vẫn dính liền ở trên mặt như cũ.
Nhưng y tá cũng không có phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà là vẫn duy trì vẻ mặt như cũ, nhưng hai tay của cô ta, lại lập tức chộp tới Pall.
Pall nhảy lên một cái, cào tiếp một phát về phía y tá.
Nhưng đau đớn có vẻ cũng không thể ảnh hưởng đến động tác của cô ta, hai tay của cô ta vẫn như cũ bắt lấy Pall.
Sau đó,
Giơ Pall lên,
Hướng về phía mặt đất,
Quẳng!
"Ba!"
Pall bị đập xuống đất.
Y tá một chân đá xuống, giày của cô ta mặc dù là đế bằng, nhưng là đế cứng.
"Ầm!"
Pall bị đạp bay ra ngoài, đụng phải góc tường, toàn bộ thân mèo, trực tiếp bắt đầu cuộn lại, trên mặt đất cũng có máu tươi chảy ra.
Y tá tiếp tục hướng Pall đi đến, đưa tay muốn đi bắt.
Lúc trước Pall nhảy dựng lên cào một phát, lại bị y tá trực tiếp bắt lấy rồi quẳng xuống, tất cả mọi chuyện, đều diện ra quá nhanh, nhanh đến mức Karen cơ bản cũng không kịp phản ứng.
Nhưng lúc này, Karen hai tay chống xuống bên giường, kéo người lên, một đá đạp trúng vào phần eo của y ta.
Y tá bị gạt ngã trên mặt đất, đầu trực tiếp đập vào trên viên gạch, phát ra một tiếng vang lớn;
Karen nhanh chóng đứng người lên, muốn tìm vũ khí cầm vào tay.
Nhưng y tá vừa bị gạt ngã, nhưng hành động dường như lại không có chút nào trì trệ mà duỗi tay ra, bắt lấy mắt cá chân của Karen, cả người nhào về trước.
Karen bị cô ta đụng vào, té lăn quay trên giường bệnh, y tá thì giống như là một sợi dây leo, trực tiếp bổ nhào vào trên người Karen, không, là đặt mông ngồi lên trên ngực của Karen.
"Tê..."
Vết thương bị đè xuống như thế, cảm giác đau đớn cực độ xem chút làm Karen bất tỉnh, có lẽ vào lúc này, đau đến nỗi hôn mê là một cơ chế bảo vệ cơ thể rất tốt, nhưng Karen rõ ràng rằng, nếu lúc này mà còn hôn mê, thì cũng chẳng bao giờ có cơ hội tỉnh lại.
Y tá duỗi ra hai tay, bóp lấy cổ cửa Karen, mặt mũi của cô ta vẫn bình tĩnh như trước, không có một chút dữ tợn nào, nhưng ra tay lại rất tàn nhẫn.
Karen bắt đầu giãy dụa kịch liệt, vết thương ở ngực nứt ra, máu tươi đã nhuộm đỏ một mảng lớn áo bệnh.
Chỉ là, cái thân thể này vốn là yếu đuối, cùng lúc bị thương đang dưỡng bệnh, cùng với vị y tá không sợ bất cứ đau đớn ở trước mắt này mà so sánh thì có thể nói không có bất cứ ưu thế nào.
Karen tay trái mò tìm bên cạnh người, mò tới quyển sách « tôi đã liên kết với của cậu» mà Tina đã đưa cho mình, cám ơn trời đất, đây là một quyển sách bìa cứng.
Cầm lấy sách, dùng vị trí góc sách, Karen đập vào mặt cô y tá đang bóp cổ mình!
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Khóe mắt của cô y tá bị Karen đập bể, cái mũi cũng bị đập lệch qua một bên, sau mấy lần đập, nhưng lực tay của đối phương, cũng không có chút nào yếu bớt.
Còn bản thân của Karen, thì bởi vì ngạt thở mà bắt đầu càng lúc càng thấy bất lực, một phát đập cuối cùng, lại đập văng cuốn sách ra ngoài.
Ở trong một góc hẻo lánh, Pall vẫn cuộn lại ở nơi đó như cũ.
Mà trong đầu Karen suy nghĩ là,
Nếu như "Karen" trước chú ý vận động nhiều hơn thì tốt biết bao nhiêu,
Nếu như từ ngày mình vừa thức tỉnh thì bắt đầu uống protein rồi tập gym thì tốt bao nhiêu,
Nếu như Dis không đâm mình một đao kia thì tốt biết bao nhiêu.
Nhưng bây giờ, tất cả nếu như có vẻ cũng đã trễ.
Karen cảm giác được sức lực của mình đang từ từ trôi đi, anh ta chỉ có thể phẫn nộ mà vô lực đưa tay của mình lên, nhưng mỗi lần đầu ngón tay cũng chỉ có thể chạm vào mặt hay cổ của đối phương, cho dù tát một cái cũng không đủ sức.
Nhưng,
Đúng lúc này,
Karen bỗng nhiên trông thấy bên cạnh cô y tá, lại có một người giống như đúc đứng bên cạnh, hai người dáng dấp hoàn toàn tương tự, chỉ khác ở chỗ người đứng sau trên mặt không có vết thương do Pall và mình tạo ra.
Cô ta đứng ở đó với dáng vẻ mù mịt, giống như là cô gái chân tay luống cuống vì vừa làm mất ví tiền.
Mà trong đầu của Karen lúc này cũng hiện ra cảnh tượng của “Ngài Mosan” lúc ở dưới tầng hầm kia
Đã đến rồi sao,
Đã bắt đầu rồi sao?
Không kịp suy nghĩ nhiều, Karen bắt đầu chuyển động mặt mình, hay nói đúng hơn là tầm mắt của mình, tương tự, thì cơ thể của cô y tá kia cũng chuyển động theo.