Chương 105: Nói cho ngươi, bí mật (1)
Karen nhìn Ron một chút, lại nhìn về đồng tiền đang cầm trong tay;
Cho nên,
Tiền mà bà lão kia tìm cả một ngày hôm qua, là bị hắn trộm à?
Tối hôm qua mình và Pall thiếu chút nữa mất cả mạng, cũng là do Ron tiện tay ban tặng à?
Nhưng thay cái góc độ khác mà đến xem xét thì,
Nhân viên nhà mình trong lúc làm việc trộm đồ của người khác, người ta tìm đến "Ông chủ nhỏ" của công ty gia đình là mình, hình như cũng là lẽ thường tình.
Thế nhưng là,
Vấn đề lại xuất hiện,
Vậy bà lão kia cuối cùng có phải là dị ma mê hoặc hay không?
Nếu như bà ấy thật là dị ma, vì sao lại nằm ở trong nhà xác, trở thành một thi thể không người đến nhận?
Nếu như bà ta không phải mà nói, phải chăng sự biến dị của bà lão là bắt nguồn từ cái đồng xu này, nói cách khác, cái đồng xu này có tạo ra một số lượng lớn dị ma?
Nhưng nhìn đến trạng thái ngu ngốc của Ron lúc này,
Karen thật rất khó lòng mà so sánh hắn ta với những thủ đoạn mà bà lão hôm qua sử dụng và cả việc nhập hồn vào xác chết;
Hay bởi vì thời gian Ron tiếp xúc với đồng xu này vẫn còn chưa đủ lâu? Hay là bà lão này khi còn sống vốn dĩ cũng không phải là người bình thường? Cho nên hai người dưới sự tác động của đồng xu này tạo ra sự biến đổi cũng không giống nhau.
Trước mắt, chỉ có thể xác định chắc chắn một điều rằng, cái đồng xu này, tuyệt đối có vấn đề.
Karen nhớ kỹ "Pall" từng nói qua một vật, gọi là "Thánh khí", người bình thường cần thông qua quá trình "Thanh Tẩy" để trở thành thần phó, mà quá trình "Thanh Tẩy" cần phải mượn nhờ "Thánh khí".
Cho nên, "Thánh khí", cũng chỉ là một cái đại danh từ, nó cũng không phải là " Đồ vật Thần thánh " đặc biệt gì cả, cũng như là Pall đã nói vậy, dị ma và thần quan, bọn họ thật ra trên bản chất cũng giống nhau?
"Tiền của ta... Tiền của ta... Tiền của ta..."
Nước bọt của Ron vẫn còn đang chảy, miệng vẫn còn đang lẩm bẩm.
"Ron, ngươi thế nào rồi?" Paul tựa như đã nhận ra Ron không ổn.
Karen thì giơ tay lên, anh dự định đem đồng tệ trả lại cho Ron trước, để hắn tạm thời khôi phục lại bình thường.
Ron là nhân viên trong nhà, cũng sẽ không chạy mất, lại nói, sắp về đến nhà, vừa đến nhà thì gọi Dis, đơn giản là để cho Ron vui vẻ mà giữ đồng xu thêm một chút nữa.
Nhưng,
Lúc Karen chuẩn bị đem cái đồng xu này trả lại,
Bên trong lòng của anh ta chợt cảm thấy không nỡ,
Cảm giác này, rất khó hình dung...
Giống như là lúc nhặt được một đồng tiền trên đường, giao cho chú cảnh sát thì rất dễ dàng;
Nhưng nếu ngươi nhặt được một khối gạch vàng bên lề đường, cho dù ngươi cuối cùng vẫn giao cho chú cảnh sát, nhưng trong chắc chắc sẽ trải qua một ít đấu tranh nội tâm.
Người cho dù co phẩm hạnh ưu tú nhân cách tốt, chỉ cần hắn ta vẫn là con người, thì sẽ sẽ có "Tham".
Karen hít vào một hơi, bình tâm lại, vẫn là đem đồng xu nhét vào trong tay Ron.
Ron lúc này chợt cười, vẻ mặt khôi phục lại bình thường, hôn lấy đồng xu này;
Mà trong lòng của Karen, thì cảm giác mất mát và trống rỗng.
Mình mới cầm có một chút mà thôi, cái đồng xu này đã ảnh hưởng đến mình mạnh như thế sao?
Sức mạnh của đồng xu này, rất kinh khủng.
Phải biết rằng, nó chỉ là một đồng a, nó không đáng bao nhiêu tiền!
Xe tang cuối cùng đã đến cửa chính, lúc này một nhóm người cuối cùng đến viếng, lễ phúng viếng hôm nay đã kết thúc.
"Tang lễ của ai vậy?" Karen hỏi Paul.
"Hôm nay là của lão Darcy." Paul trả lời.
"Lão Darcy?" Karen sửng sốt một chút, hỏi, "Ai thanh toán phí mai táng cho lão Darcy thế?"
Lão Darcy có người nhà, cũng là có bạn bè, nhưng rất hiển nhiên là, một người làm nghề hỏa táng, dù là thu nhập hay mối quan hệ càng nhiều đi nữa, người nhà của ông ta cũng không bỏ nổi tiền để làm mai táng ở nhà Inmerais.
Phu nhân Hughes lúc trước còn nói sẽ tổ chức lễ tang long trọng cho lão Darcy thì đã chạy trốn rồi.
"Tài sản của phu nhân Hughes đã bị tịch thu, trại hỏa táng đang chuẩn bị được đấu giá, tài sản còn lại thì ưu tiên đền bù cho người bị hại." Paul trả lời.
Chú Mason vừa tắt máy xe, quay đầu lại nói: "Chúng ta đang tính toán có nên mua lại trại hỏa táng Hughes hay không."
"Giá tiền bao nhiêu?" Karen hỏi.
"Việc này còn không rõ ràng lắm, hai ngày nữa chú đi mời quan viên phụ trách việc đấu giá ăn một bữa cơm, hỏi số tiền trà nước mà họ muốn, đầu năm nay, ai mà thật sự đi tranh nhau đấu giá nữa."
Paul và Ron cùng nhau ôm Karen từ bên trong quan tài thoải mái ra ngoài, đặt lên trên cáng xe cứu thương;
"Karen?"