Chương 106: Nói cho ngươi, bí mật (2)
Một tiếng gọi quen thuộc vang lên, là của Piaget.
Anh ta hôm nay mặc lễ phục trang nghiêm, chắc hẳn là đến tham gia tang lễ của lão Darcy.
"Lão Darcy cuối cùng thì cũng đã từng giúp tôi nhặt tro cốt của Lynda, cho nên tôi đến cúng điếu cho ông ta, cùng lúc biết được hôm nay cậu xuất viện, nên đơi thêm một chút nữa."
Nụ cười của Piaget vẫn cứ ấm áp như vậy, nói chuyện cũng rất ôn hòa nhẹ nhàng.
"Một, hai, ba!"
Paul và Ron đem cáng cứu thương xe từ xe tang trên khiêng xuống đến.
Ron không cẩn thận, đồng xu kẹp ở trong tay kia rơi ra, lăn xuống trên mặt đất.
Trong chốc lát, Ron định vung tay ra để chụp lại đồng xu.
Còn tốt là chú Mason ở cạnh bên vội vàng đưa tay đỡ lấy cáng cứu thương, nếu không Karen đã phải lật nghiêng trước cửa nhà, nếu như không cẩn thận làm vết thương nứt ra, cửa nhà còn chưa kịp bước vào đã phải quay trở lại bệnh viện.
Piaget xoay người, nhặt lên cái đồng tiền kia.
"Ta, ta, ta." Ron càng không ngừng nói, đi về phía Piaget.
Piaget đem đồng xu đưa cho Ron;
Để Karen cảm thấy có chút kỳ lạ rằng, lúc Piaget trả lại đồng xu, ánh mắt của anh ta cũng không có bất cứ thay đổi gì, vẫn giữ nụ cười ấm áp trên môi như cũ.
Nhưng mình lúc trước cũng chỉ cầm có một chút thôi, thế nhưng cũng cảm nhận được sự mất mát rất rõ.
Cho nên,
Là bởi vì Piaget có quá nhiều tiền rồi sao?
Bên lề đường nhặt được một đồng tiền hay là nhặt được một viên gạch vàng, đối với ông ta cũng không có gì khác biệt hay sao?
"Đồng xu của ta, đồng xu của ta." Ron đem đồng xu ôm vào trong ngực, giống như là ôm một đứa bé.
Chú Mason phối hợp với Paul để cáng cứu thương xuống đất, lập tức đá Ron một cái, đạp Ron ngã lăn trên mặt đất, nhưng cho dù như vậy thì Ron vẫn ôm chặt đồng xu trong tay.
"Vừa nãy cậu bị điên rồi hả, Ron!"
Ron không hề nói năng gì, chỉ nhìn chú Mason mà ngây ngô cười
Chú Mason nghiến răng, nhưng mà cũng không nói gì thêm, trầm mặt giúp Paul đẩy Karen vào trong nhà.
Piaget tháo cái nón xuống, tạm biệt Karen:
"Chờ thêm mấy ngày tôi lại tới thăm cậu, nghỉ ngơi thật tốt."
"Được rồi, Piaget."
Cáng xe cứu thương bị đẩy vào phòng khách, nếu như đẩy thẳng xuống tầng hầm thì rất thuận tiện, thuận đường đẩy thẳng xuống dốc.
Cũng may lần này Paul cũng không bị bệnh nghề nghiệp nữa,
Karen nằm trên cáng cứu thương được khiên lên lầu 3, đẩy vào trong phòng của Karen.
Lunt, Minna và Chris hôm nay đi học, bởi vì tiêu chuẩn tang lễ của lão Darcy vẫn tương đối thấp, cho nên cũng không thiếu người, cũng không cần ba người bọn chúng xin phép nghỉ.
Chờ sau khi Karen được sắp xếp lên trên giường, thím Mary bưng điểm tâm vào.
"Karen, cháu chịu khổ rồi, về đến nhà phải nghỉ ngơi thật tốt, muốn ăn cái gì thì cứ nói cho thím biết.
Bởi vì việc của phu nhân Hughes, thím Mary trong lòng cảm thấy áy náy với Karen.
"Thím à, ông nội ở nhà không?"
"Có, ở, tại thư phòng đấy." Nói đến đây thím cười, cô cũng biết Dis rất quan tâm đến người cháu trai này, nhưng ngại mặt mũi của người lớn, không làm được việc tự mình ra đón cháu trai về, "Để thím đi gọi ông nội tới."
Không bao lâu,
Bóng dáng Dis xuất hiện ở trước cửa.
Karen không hề chậm trễ chút nào, thậm chí ngay cả việc hỏi thăm nói chuyện cũng không, nói thẳng:
"Ông nội trên người Ron có một đồng xu trộm được từ trên thi thể của một bà lão trong nhà xác tối hôm qua, tên dị ma mê hoặc kia chắc là đang tìm kiếm đồng xu này. Cháu chỉ cầm nó có một chút thì đã cảm giác được nó hấp dẫn đồng xu lúc này còn ở trên người của Ron!
Tê... Hô..."
Karen nói một liền một hơi không ngắt quãng, trình bày xong vấn đề;
Anh cũng không muốn lãng phí thời gian, nếu chờ nói xong Dis xuống tìm mà phát hiện Ron đã ra về, sau đó lại có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn lại thêm phiền phức.
Dis cũng không trì hoãn thời gian, quay người trực tiếp đi ra ngoài.
Khoảng hai phút đồng hồ trôi qua,
Ron đi vào phòng Karen, Dis cũng lập tức theo đến, đóng cửa lại.
"Lão gia, ngài tìm ta có việc gì sao?" Ron còn hơi nghi ngờ một chút, coi như muốn nói chuyện làm ăn thì cũng nên nói trong phòng sách, "Tôi vừa nãy chỉ là do không cẩn thận nên trượt tay, trong lòng tôi cũng rất tự trách, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Ron chỉ có thể suy đoán là thiếu gia báo cáo việc mình sơ ý lúc nãy.
"Ron, giao đồng xu kia cho ta."
"Đồng xu?"
Ron từ trong túi lấy ra cái đồng xu kia, lại siết chặt trong tay.
"Đưa cho ta." Dis nói.
Dis rất uy nghiêm;
Ron hít sâu một hơi, cuối cùng, vẫn là từ từ mở bàn tay ra.
Dis đưa tay, cầm lấy đồng xu.
Ron nhìn xem đồng xu rời khỏi tay mình, ánh mắt, lại bắt đầu dần dần trở nên ngờ nghệch.