Chương 109: Chúng ta, là người nhà (1)
"Cha mẹ của cháu, là do ông tự tay giết chết."
Vốn dĩ lúc ông nội nói sẽ nói bí mật cho mình biết, Karen đã chuẩn bị kỹ càng, mặc dù bây giờ anh còn nằm ở trên giường, nhưng trong lòng, đã tìm đường lui trước.
Nhưng anh thật không ngờ tới, ông nội ngay cả đoạn mở màn của anime cũng không chiếu, trực tiếp bắt đầu chiếu phim.
Có lẽ, việc này giống như lúc nãy mình đã nói, nắm chặt thời gian, nói ra những điều cần phải nói.
"Cha mẹ của cháu, cũng giống như ông, cũng là Thẩm Phán quan của Trật Tự Thần Giáo."
Karen lưu ý đến lời Dis nói là "thẩm phán quan", mà không phải là "Thần quan".
Dựa theo Pall đã nói, tên gọi trong các thần giáo chính thống mặc dù có sự khác nhau, nhưng đều dựa theo một cái danh sách đặc biệt:
"Tịnh Hóa quan —— thần phó;
Khấu Vấn quan —— thần khải;
Phản Tư quan —— thần mục.
Tầng thứ tư, chính là thẩm phán quan.
Ba tầng trước, có điểm giống nhau đều là công chức cấp cơ sở, đến lúc lên thẩm phán quan, thì cũng giống như ý nghĩa "Làm quan" truyền thống, tham khảo chức vị của ông nội mà nói thì thẩm phán quan tương đương với người đứng đầu một địa phương.
Cho nên, cha mẹ của "Karen", chức vị cũng không thấp.
Nhà Inmerais, có ba cái “thẩm phán quan", như vậy, ở trong hệ thống của Trật Tự Thần Giáo mà nói, cũng coi như là "Danh gia Vọng tộc", ít nhất cũng không thể khinh thường.
"Bọn họ trong một lần tham gia nhiệm vụ vây quét dị ma, linh hồn đã bị ô uế, loại ô uế này không thể đảo nghịch, không còn cách nào để xoay chuyển tình hình, dưới sự van nài của họ, ông quyết định giúp họ giải thoát."
Nghe đến đó, Karen cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn.
Ngay cả Pall đều nói, Dis là một người rất xem trọng người nhà, Dis không giết mình, cũng là bởi vì mình dính lấy thân phận của đứa cháu "Karen".
Dù là trong bút ký của "Karen" có vẽ ra, là ông nội giết cha mẹ của mình, nhưng Dis chắc chắn là có nỗi khổ tâm.
Mặc dù Dis nói chuyện vói giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng Karen có thể cảm nhận được một người quan tâm người nhà của mình, lúc tự tay mình giết chết hai người nhà của mình, trong lòng sẽ cảm thấy đau khổ đến mức nào.
Nhưng mà, sự ô uế... Không thể xoay chuyển?
Lúc trước đồng xu "Nguồn gốc Tội lỗi" kia làm cho Ron bị ô uế, chắc là có thể đảo ngược có thể giải trừ, Dis sau khi giúp Ron "Quét sạch", Ron đã khôi phụ lại bình thường.
Mà của cha mẹ mình, là không thể xoay chuyển.
Sự khác biệt cũng giống như, Ron chỉ vì ăn phải đồ ăn không sạch sẽ nên mới tiêu chảy, uống ít thuốc là sẽ trị khỏi, mà cha mẹ mình, thì uống thuốc diệt cỏ, chắc chắn không còn khả năng sống sót.
"Từ đó về sau, cháu liền trở thành trẻ mồ côi, cũng từ đó về sau, ông bắt đầu cảm thấy hối hận, hối hận tại sao lúc đầu lại dẫn cha mẹ cháu vào nhập giáo, càng hối hận vì bên trong lịch sử của gia tộc Inmerais, bởi vì Trật Tự Thần Giáo, bởi vì sự cống hiến, tổn thất bao nhiêu thành viên của gia tộc.
Hầu như người của nhà Inmerais mỗi thế hệ, đều sẽ tiếp nhận sự đau khổ do người thân đột ngột ra đi.
Càng buồn cười hơn đó chính là, mặc dù trong nhà kinh doanh Nhà tang lễ, nhưng chúng ta ngay cả tư cách để xử lý thi thể của người thân mình cũng không có."
Karen nhớ kỹ Pall đã nói qua, thi thể của thần quan, sẽ bị "Thu về".
"Cho nên, ông đã đưa ra một quyết định, nhà Inmerais, sau khi ông ra đi, vĩnh viễn rời khỏi Trật Tự Thần Giáo.
Ông hi vọng Mason, hi vọng Winnie, hi vọng con của bọn họ, hi vọng cháu, hi vọng người nhà của ta, có thể không cần bị cuốn vào vòng xoáy của mặt tối thế giới này, có thể làm một con người bình thường như người khác, sống một cuộc đời bình dị.
Dù là người bình thường chắc chắn phải đối mặt với sinh lão bệnh tử, cùng với những điều ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc sống, nhưng dù sao cũng so với việc tận mắt chứng kiến những thứ vặn vẹo tàn nhẫn kia, thậm chí ngay cả linh hồn cũng bị ô uế mà không thể nghỉ ngơi an ổn kể cả khi đã chết."
Nói đến đây, Dis có chút tự giễu mà cười cười:
"Nói cho cùng, ông cũng là người ích kỷ, ánh mắt của ông, nhìn đến nơi xa nhất, cũng chỉ có thể đến trước cổng nhà.
Có lẽ, lúc tuổi còn trẻ trong lòng đã từng mang theo ý chí của thần giáo, đã từng hô to khẩu hiệu vì Trật Tự mà không tiếc hy sinh tất cả, đã từng hi vọng có thể bảo vệ vinh quang của nhà Inmerais trong Trật Tự Thần Giáo;
Nhưng ông bây giờ,
Cũng chỉ hi vọng người trong nhà có thể khỏe mạnh, có thể bình an, tốt nhất, còn có thể sống một cuộc đời vui vẻ."
Ánh mắt của Dis bắt đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ;
Karen hiểu rõ, Dis lúc này đã không chỉ "Giảng giải" cho mình nghe nữa, tựa như, tự nói ra tiếng lòng của mình.
Có mấy lời, ông không cách nói ra trước mặt của người khác, chỉ có thể giữ lại trong lòng.
"Ta, Dis. Inmerais, chính là một kẻ không có tiền đồ như thế."
Đây là một sự tự bạch chân thành và nghiêm túc nhất từ đáy lòng của một ông lão.
"Sau đó, cháu ngã bệnh, bệnh đến rất nặng, ông dốc hết toàn lực, hi vọng có thể bảo vệ cháu, nhưng, không thành công, cháu vẫn ra đi."
Karen trầm mặc,
Câu nói này,
Tương đương với việc làm rõ mọi quan hệ.
"Ông lừa gạt Mason và Mary nói muốn dẫn cháu đi bệnh viện thành phố Belwin, bệnh viện kia rất giỏi về viêc trị liệu những chứng bệnh nan giải, nhưng trên thực tế lúc ta mang theo cháu cùng đi, thật ra cháu đã không còn chút hô hấp nào, cháu đã chết.
Ta đã mất đi con của ta, con dâu của ta, cũng làm cho cháu mất đi cha mẹ của mình;