Chương 108: Nói cho ngươi, bí mật (4)
Nó, là một cái 'Thánh khí', nếu như quy theo danh sách của Trật Tự Thần Giáo, xếp hạng của nó cũng sẽ không thấp."
"Ông nội chuẩn bị giải quyết nó như thế nào?"
"Ông sẽ giao nộp nó lên, để nó trong nhà cũng không phải là chuyện tốt, sau khi nộp lên nó sẽ được sắp xếp ổn thỏa."
Nghe được muốn giao nộp, trong lòng Karen có chút đau lòng.
Đây cũng không phải đau lòng do đồng xu ảnh hưởng, mà là loại "Đạo cụ" có hiệu quả đặc biệt này, hoặc gọi là "Thánh khí", luôn luôn cảm thấy giữ bên người thì tốt hơn, giống như sóc con giấu quả thông vậy, không cần quan tâm có tác dụng hay không, ta chỉ cần cất trữ, ta sẽ vui vẻ.
Nhưng ông nội nói cũng rất đúng, đặt ở trong nhà nếu là có chuyện gì xảy ra, có thể lúc nào đó mình về nhà:
Chú, thẩm thím, cô và một đám em họ ngồi lại cũng một chỗ mà lần lượt hô:
"Tiền của ta... Tiền của ta..."
Cảnh tượng này, ngẫm lại đều làm người ta đổ mồ hôi lạnh.
"Vậy con dị ma tối hôm qua, vì sao lại ghê gớm như vậy?"
Ron bây giờ vẫn như cũ trong trạng thái ngu ngốc, Karen cũng không cảm thấy cho Ron đeo cái đồng xu này thêm mười ngày nửa tháng, Ron sẽ có thể có được loại năng lực đáng sợ như của bà lão tối hôm quá.
"Kia là một vị Chiêm Bặc Sư, lúc ông kiểm tra thi thể của bà ta trong nhà xác có phát hiện một chút hình xăm trên người, chắc là một vị Chiêm Bặc Sư du mục, là người Chaser."
Theo nhận biết trong ký ức của “Karen” trước đối với "Người Chaser", Karen cảm thấy rất giống với người Di-gan, bọn họ là một tộc người lang thang, nghề nghiệp mưu sinh chủ yếu có ba loại:
Xem bói, ăn cắp và gái điếm.
Thành phố La Giai cũng có khu tụ tập người Chaser,
Trong trí nhớ của "Karen", còn có cảnh hai năm trước, một người chồng Chaser lái xe gắn máy chở vợ của mình ngang qua Karen lúc tan học một mình trở về nhà, người chồng thân thiết hỏi thăm "Karen" muốn trải nghiệm kỹ thuật của vợ hắn hay không;
"Karen" cảm thấy kinh hãi, chạy trốn trở về nhà, bệnh tự kỷ nặng thêm một bậc.
"Cho nên, không chỉ là thần quan của giáo hội mới có thể có được năng lực đặc thù phải không?" Karen hỏi.
"Ai nói cho cháu những lời này?" Dis hỏi.
Cái này đã dính đến vấn đề "Hệ thống".
"Alfred nói cho cháu biết."
"Thần quan của Giáo hội là chủ yếu." Dis giải thích nói, "Chủ yếu, có đôi khi thậm chí cũng không phải là phần lớn, mà là bởi vì bọn hắn có thể thản nhiên đứng dưới ánh mặt trời, trên thực tế, có không ít quần thể không thuộc về giáo hội nhưng cũng có năng lực di truyền đặc biệt, bọn hắn cũng có thể có được.. Năng lực đặc thù mà cháu vừa nói đến."
Nói xong, Dis ánh mắt nhìn về phía Ron nằm trên đất:
"Trật tự... Quét sạch!"
Karen nằm ở trên giường trông thấy vị trí ngón trỏ Dis có một vầng sáng màu trắng tỏa ra, sau đó đầu ngón tay chỉ vào giữa trán Ron.
Thân thể của Ron bắt đầu run rẩy kịch liệt, cùng lúc đó từ trong mũi có từng luồng khói đen bay lên.
Dis nói: "Tinh thần quá phụ thuộc, cũng là phá hư trật tự."
Nhìn thấy một màn này, Karen thật rất muốn hỏi hỏi Dis, cái "Thuật pháp" này phải chăng cũng có thể dùng để cai nicotin?
Ron ngừng run rẩy, phát ra tiếng ngáy;
Nhưng lại bị Dis vỗ vỗ mặt,
"Ba! Ba!"
Ron đáng thương, bị đau nhức mà tỉnh.
"Lão gia, tôi đây là..." Ron hiển nhiên là đã quên đi một ít chuyện, hay là, ký ức lúc trước của hắn đã sớm bị đồng tệ hấp dẫn, cả người ngơ ngơ ngác ngác giống như nằm mơ, lại có chút giống như uống rượu say mơ màng.
"Về nhà đi ngủ đi, lần sau lúc đi làm, không cho phép ngủ gà ngủ gật."
"Vâng, vâng, tôi sai rồi thưa lão gia, lần sau sẽ không, lần sau sẽ không." Ron lập tức đứng lên, rời khỏi phòng.
Công việc của nhà Inmerais có lương rất cao, so với đi làm ở nhà máy thì nhẹ nhàng hơn, hắn ta thật sự không dám bỏ.
Sau khi chờ Ron đi khỏi, Dis đem đồng xu kia ném vào cốc nước mà thím Mary bưng tới cho Karne, đồng xu rơi xuống nước, phát ra một tiếng vang giòn.
"Cháu lúc vừa mới nói về sự việc của Ron, tốc độ thật rất nhanh, cũng rất sốt ruột." Dis chỉ chỉ lỗ tai của mình, lại giống như đang chỉ vào đầu óc của mình, "Nếu như không phải ông còn chưa quá già, có lẽ thật sự sẽ nghe không hiểu."
Karen cười cười, nói:
"Cháu chẳng qua là cảm thấy lúc có chuyện cần thiết và khẩn cấp, cần phải nói thật nhanh không trì hoản, phòng ngừa xuất hiện bất cứ việc gì ngoài ý muốn, nếu không đến lúc thật sự xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thì sẽ cảm thấy... Rất ngu ngốc.
A không, ông nội, cháu không phải là đang nói ngài."
Dis nhẹ gật đầu, kéo cái ghế cạnh bàn đọc sách ra, đối diện Karen, ngồi xuống.
"Vậy ông cũng không chậm trễ nữa, đem việc liên quan với cháu nói ra thôi.
Cháu thích cách nào?
Ông nói cháu nghe, hay vẫn là cháu hỏi ông đáp."
"Ông nội ngài nói trước, ngài nói xong, cháu lại hỏi."
"Được."
"Cha mẹ của cháu, là do tự tay ông giết chết..."