Số 13 Phố Mink

Chương 111: Chúng ta, là người nhà (3)

Chương 111: Chúng ta, là người nhà (3)


Karen mím môi,
Anh cũng không lo lắng lúc Dis nói tới chỗ này sẽ giết chết mình.
Bởi vì nếu Dis thật sự muốn giết, đã sớm giết.
Ông ta, cũng không phải là người thiếu quyết đoán;
Đúng vậy a, một lão già có thể mở miệng mắng Thần Trật Tự là do gái điếm nuôi, ông ta sao có thể lề mề chậm chạp mà không dám quyết đoán?
Nhưng,
Karen vẫn còn có chút tò mò hỏi:
"Ông nội, vậy tại sao ông lại không giết chứ?"
Karen biết câu hỏi này của mình, có chút không tự biết mình.
Nhưng cũng vì đang đối mặt là Dis, anh ta mới dám hỏi như vậy.
Dis nghe vậy, hỏi: "Cháu gọi ta là cái gì?"
"Ông nội."
"Kia cháu chính là cháu trai của ta."
Karen bỗng nhiên cười ra tiếng, anh ta nằm ở trên giường, không nhìn Dis nữa, mà là quay đầu lại, nhìn về phía trần nhà, lại hỏi một lần:
"Vì cái gì?"
Dis đứng người lên, nhìn xem Karen nằm ở trên giường:
"Cái gì vì cái gì?"
"Ngài biết tôi đang hỏi cái gì, không phải sao?"
"Kia, cháu bây giờ, cùng với lúc trong bụng của mẹ mình, khác nhau ở chỗ nào?"
"Có khác nhau rất lớn." Karen nói, "Khác nhau rất lớn."
Ta không phải cái"Karen", kia
Không,
Nói xác thực,
Ta không hề giống với "Karen".
Hắn ta tự bế, hắn ta nhát gan, hắn ta sợ sệt, còn mình thì lại giống như một mặt tương phản với hắn.
Dis lắc đầu, nói:
"Ta hỏi là, đối với ta mà nói, khác nhau ở chỗ nào?"
"Đối với ngài mà nói..."
"Lúc cháu của ta còn nằm trong bụng mẹ nó, tình cảm của ta đối với đứa bé này, đến từ nơi nào?
Ta biết nó có tính cách gì sao?
Ta biết nó là một như thế nào sao?
Ta biết nó sau này lớn lên sẽ có cái tín ngưỡng gì sao?
Thậm chí,
Ta còn không biết nó là nam hay là nữ.
Nhưng ta vẫn là yêu nó, ta mong chờ hắn sinh ra, thậm chí đã tưởng tượng cảnh nó được sinh ra mà khóc rống trong bồn nước."
"Là bởi vì huyết thống sao..."
Karen hỏi: "Là bởi vì thân thể này chảy cùng một dòng máu giống với ngài, dòng máu thuộc về gia tộc Inmerais sao?"
"Không phải."
"Không phải?"
"Ta vốn dĩ mong chờ đứa cháu còn chưa lọt lòng kia, là bởi vì ta rõ ràng, khi nó sau khi chào đời, sau khi nó biết nói chuyện, nó sẽ gọi ta là... Ông nội."
Karen trầm mặc,
Anh rốt cục nhận ra được, anh hiểu lầm Dis, luôn luôn hiểu lầm ông ta.
Anh theo thói quen chỉ luôn dựa theo tâm lý của Dis, nhưng Dis là Dis, cách ông ta nhìn thế giới này cũng không giống như người bình thường, vẻ bề ngoài nghiêm túc nhưng thật ra lại vô cùng bình thản.
"Sau khi hoàn thành Nghi Thức Đón Thần, ông dán lỗ tai của mình lên lồng ngực cháu, khi ông lại một lần nữa nghe thấy tiếng tim cháu đập, ông dường như quay trở lại lúc cháu chào đời, khoảng thời gian ấy, ta vẻ mặt nghiêm túc đứng ở một bên, trong lòng nhưng lại vô cùng chờ mong cháu mình sinh ra thuận lợi và khỏe mạnh.
Ông có một loại dự cảm,
Sau khi cháu tỉnh lại,
Cháu sẽ gọi ta là ông nội,
Nhưng ông, lại không xác định, thật ra trong lòng ông, cũng có chút thấp thỏm.
Cho nên, khi đưa cháu trở về nhà, lúc lần thứ nhất cháu thức tỉnh, cả nhà chúng ta đều quây quần bên cạnh cháu.
Cháu nhìn bốn phía vô cùng mờ mịt, nhìn mặt tất cả mọi người một lần, nhưng lúc ấy vẫn chưa lên tiếng, trong lòng ông, có chút không thoải mái.
Nhưng ông cũng có thể giải thích được,
Rốt cuộc cháu vừa mới được "Sinh ra",
Còn lạ lẫm đối với cái thế giới này,
Làm sao có thể vừa tỉnh dậy đã mở miệng nói chuyện gọi người đâu?"
Karen lúc này mới nhớ lại lúc mình vừa thức tỉnh, vẻ mặt Dis nhìn về phía mình, thư giãn, nghiêm trọng, thư giãn, lại nghiêm trọng.
Trước đó mình nhớ lại cảnh tượng này, còn tưởng rằng là bởi vì Dis nhìn ra mình cũng không phải là "Karen", đang suy nghĩ có nên giết chết mình hay không.
Nhưng trên thực tế, người ta thật ra từ lúc đầu đã biết rõ, "Karen" kia, cơ bản cũng không trở về được.
Ông ấy chỉ là đang ưu phiền, ưu phiền vì sao mình không gọi ai cả.
"Ha ha ha..."
Dis bỗng nhiên nở nụ cười,
"Chờ hai ngày sau khi thức tỉnh, cháu đã bắt đầu gọi mọi người, còn kêu rất nhiệt tình, anh em họ của cháu, chú, thím, cô, bao quát, còn có người ông nội là ta.
Cháu có biết không,
Cái tiếng gọi “ông nội” kia, giọng điệu nịnh nọt, lúc đầu làm ta cũng không thích ứng được."
"Ha ha ha ha ha......"
Nghe đến đó, Karen cũng cười ha hả.
Anh ta khi đó sợ a, vô cùng sợ đấy, vừa bước vào một thế giới đầy lạ lẫm, cũng chỉ có thể dựa vào "Người trong nhà” bảo vệ và cung cấp cho mình những nhu cầu thiết yếu để sinh tồn.
Giống như lúc con non vừa sinh ra vậy, anh ta cũng giống vậy khi một lần nữa bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Dis đưa tay,
Giúp Karen vén lại góc chăn,
"Thần ở trên cao, cướp đi cháu của ta, ta, Dis, nhất định phải lại đem nó quay trở về.
Từ khoảnh khắc cháu gọi ta là ông kia,
Cháu là Chân Thần giáng thế hay là Tà Thần giáng thế đã không còn quan trọng nữa."
Dis cúi người,
Hôn khẽ một cái trên trán Karen,
"Ta đã mất đi một người nhà, nhưng lại có thêm một người nhà, có đúng không?"
Karen rất chân thành gật gật đầu,
Nói:
"Đúng vậy, ông nội."
Ta thích cái nhà này, rất thích cái nhà này.
Thích em họ Minna và Lunt rất hiểu chuyện, thích Chris ngoan ngoãn;
Thích chú Mason có chút bất cần đời và không đứng đắn nhưng vẫn rất có trách nhiệm đảm đương, thím Mary thích nói năng chua ngoa nhưng lòng lại mềm như đậu hũ, thích cô Winnie nhìn có vẻ nghiêm khắc nhưng rất hiền hòa;
Cũng thích ông, Dis.
Ông không biết lúc nãy khi ông mắng thần linh, rất ngầu đấy.
"Nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thương đi."
Dis quay người, mở cửa phòng ngủ ra;
Lúc này,
Karen đưa tay cố chống tay xuống để ngồi dậy, nghiêng người nói về phía bóng lưng Dis:
"Ông nội, cháu về sau sẽ để cho người trong nhà sống một cuộc sống hạnh phúc yên bình, cháu cam đoan."
Dis không quay đầu,
Mà là khoát tay áo,
Nói:
"Không cần tới cháu."
Sau đó,
Ông ấy lại bổ sung một câu:
"Cho tới trước khi ông ra đi."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất