Chương 112: Giảm giá (1)
Nhiệt độ hạ xuống rồi.
Không phải cuối thu, cũng không phải đầu đông, mà là mùa đông thật sự bắt đầu. Dưới khí trời rét lạnh, thật ra chỉ cần bên ngoài gió không lớn thì được ra ngoài phơi nắng thoải mái hơn nhiều so với sự lạnh lẽo ở trong phòng.
Trong sân, Paul và Ron mỗi người ngồi trên một chiếc ghế đẩu. Tháng trước bộn bề nhiều việc, loay hoay mãi, có khi chỉ hận không thể cùng "khách" chen chúc cùng nằm trên cáng cứu thương trên xe để chợp mắt.
Đến mấy hôm nay mới tạm coi như được thảnh thơi.
Tất nhiên, với tư cách là những nhân viên có kinh nghiệm của dịch vụ tang lễ, họ biết rằng đây là khoảng thời gian nhàn rỗi ngắn ngủi cuối cùng trong năm nay, bởi lẽ có nhiều người cao tuổi không thể chịu được cái thời điểm mùa đông đến đầu xuân này.
Có thể đầu thu đã chuẩn bị, đầu đông củng cố niềm tin, nhưng khi đợt giá lạnh thực sự ập đến kéo theo đôi chân già nua chống chọi với thời tiết, nhiều cụ già đành phải lựa chọn chấp nhận số phận, để mặc bốn mùa cuốn như chiếc chổi quét qua, cuốn mình vào điểm cuối cùng của sinh mệnh. Ron ngậm điếu thuốc lá, trên tay cầm bộ bài poker, miệng thầm nhủ thật đáng tiếc khi không kiếm trác được bao nhiêu từ mấy ván bài đêm qua.
Paul đang xem một cuốn sách về điện, thỉnh thoảng lại dùng bút chì ghi ghi chép chép.
Karen vác theo đầu heo bước vào sân.
"A, thiếu gia, hôm nay sẽ có món gì ngon vậy?" Ron lập tức đứng dậy, bu lại gần.
Từ sau khi thiếu gia khoẻ lại, đồ ăn hàng ngày đột nhiên trở nên vô cùng phong phú, tinh xảo. Mỗi buổi trưa, đủ loại đồ ăn được bưng lên bàn, những món ấy Ron đến cả nghe cũng chưa từng được nghe, huống gì là nếm thử. Hương vị kia, thật sự là vô cùng thoải mái.
Paul cũng đóng sách lại, ngó qua xem.
"Ron, lấy cho tôi một cái chậu rồi đổ đầy nước vào."
"Vâng, thiếu gia."
Trên thực tế, hầu hết mọi người trên thế giới này đều không thể cưỡng lại việc trở thành phụ bếp.
Chẳng bao lâu, Ron đã bê tới chậu nhôm chứa đầy nước.
"A ~"
Thím Mary vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng khách, đồng thời đưa cho Karen cái đèn khò.
Karen cầm lấy chiếc đèn, mỉm cười:
"Tôi không ngờ trong nhà lại có nó."
Nói rồi, Karen châm lửa, bắt đầu dùng đèn khò để thiêu rụi lông trên đầu heo.
Thím Mary nói: "Có một số khách trên cơ thể hơi nhiều lông, cần phải sử dụng thứ này để loại bỏ chúng."
Karen tò mò hỏi: "Cháu tưởng trên người có nhiều lông thì sẽ tốt hơn chứ? Để lộ ra nhìn sẽ càng nam tính."
Thím Mary nhún vai: "Không phải tất cả lông của cơ thể đều mọc trên ngực."
Ngay tức khắc, thím Mary lại lấy vô số kinh nghiệm "đọc vị khách" ra để cảm khái: "Một số người lông trên cơ thể sẽ mọc ở nơi khác. Buồn nôn chết mất."
"Ha ha."
Karen vừa cười vừa tỉ mỉ nướng đầu heo.
Thím Mary tò mò nhìn cảnh này, lại tiếp tục chủ đề lúc trước: "Còn có một số người cảm thấy việc khi còn sống mình mọc lông trên cơ thể là điều vô cùng nam tính, thậm chí còn tự cho rằng rất có sức hút. Nhưng họ lại không thể tự ngửi thấy mùi hương trên cơ thể mình, thứ mùi hương dù có chết cũng không phai, mà vợ người ta đã chán ghét cái mùi hương ghê tởm nhiều năm rồi. Vì không thể làm bất cứ điều gì khi họ còn sống, nên sau khi chết đi, vợ của họ thường yêu cầu chồng mình phải được cạo sạch lông trên cơ thể khi trang điểm."
"Để nhìn đẹp hơn?"
"Không, thím nghĩ đó hoàn toàn là để trút giận."
"Tình yêu như vậy thực sự đáng ghen tị."
"Ai bảo thường là người chồng ra đi trước người vợ cơ chứ?" Thím Mary sửa sang lại mái tóc, "Hơn nữa, có những đàn ông thích cưới vợ trẻ hơn mình nhiều tuổi. Sau khi chết không giữ được lông là còn tốt, chí ít thì căm hận cùng oán trách còn mang nghĩa quan tâm. Cái loại người mang theo tình nhân đi tham gia lễ tang của chồng mình, chúng ta đã gặp qua rất nhiều."
Nếu không bận rộn, người thân lại ở thành phố, thực tế sẽ chỉ mất ba ngày từ lúc người mất cho đến khi lễ tang được tổ chức.
"Vì vậy, tôi không còn tin vào tình yêu nữa." Ron nói.
"Cô y tá nhỏ ở viện dưỡng lão ở đâu?" Karen hỏi.
"Trời ạ, đừng nhắc đến cô nàng nữa, trái tim tôi đã tan nát rồi."
"Không hẹn hò sao? Tôi nhớ cậu muốn hẹn cô nàng cùng đi xem phim mà."
"Hẹn rồi, bọn tôi cùng nhau xem sáu bộ phim."
"Đã ăn bỏng ngô chưa?" Karen hỏi.
"Chúng tôi liếm sạch mười đầu ngón tay của nhau rồi. Vì mỗi lần xem phim xong viện dưỡng lão đã đóng cửa. Để chăm sóc cô nàng, tôi phải cùng cô nàng đến khách sạn nhỏ rồi thuê phòng nghỉ ngơi."
"Như thế không phải là cực kỳ tốt à?"