Chương 114: Giảm giá (3)
Học sinh dẫn đầu hô lớn:
"Chúng tôi muốn bảo vệ môi trường!"
Các học sinh khác xung quanh cũng cùng nhau hét lên: "Chúng tôi muốn bảo vệ môi trường!"
"Chúng tôi muốn không khí trong lành!"
"Không khí trong lành!"
"Chúng tôi muốn nước sông trong sạch!"
"Nước sông trong sạch!"
Mọi người trong sân dõi theo đoàn học sinh vừa đi vừa hô khẩu hiệu.
Karen hơi ngạc nhiên, thời đại này mà tổ chức bảo vệ môi trường đã phát triển như này rồi cơ à.
Ron bóp lấy cuống họng, nhỏ giọng hô:" Chúng tôi muốn Rupee."
Hôm nay không phải là cuối tuần, cho nên những đứa trẻ này hẳn là đã trốn học.
Thím Mary nhìn về phía Karen, hỏi: "Karen, Minna và Lunt có với cháu về chuyện này không?"
Không đợi Karen trả lời, Thím Mary đã tự mình nói tiếp: "Chuyện của bọn nhỏ thì sao mà nói với cháu được."
Mặc dù Karen không lớn hơn Minna là mấy, nhưng như chú Mason đã nói, sau khi Karen khỏi bệnh, chú ấy cảm thấy muốn gọi Karen là chú luôn.
Trên thực tế, người trong nhà đã không còn coi Karen như một đứa trẻ nữa.
"Có chuyện gì vậy thím?" Karen hỏi.
"Vị thiếu nữ bảo vệ môi trường của nước Wien đã đến Thụy Lam vào hôm trước." Thím Mary nói.
"Thiếu nữ bảo vệ môi trường Delise?" Karen nhớ mình đã nhìn thấy tên cô khi đọc báo, cô nóng lòng muốn tuyên truyền việc bảo vệ môi trường, độ nổi tiếng với thanh thiếu niên của Wien cực cao.
Cuộc bầu cử thị trưởng thành phố La Giai sắp bước vào phiên bỏ phiếu cuối cùng. Các ứng cử viên thách thức thị trưởng cũ chủ trương bảo vệ môi trường. Theo những thông tin có được trên báo, cô gái thân thiện với môi trường này đáng lẽ nên có mặt ở thành phố La Giai ngay bây giờ để tiến hành tranh cử. Đương nhiên, cũng có thể giải thích là giống như minh tinh chạy show vậy.
Paul nói: "Bảo vệ môi trường cũng là một điều tốt".
Thím Mary lườm Paul, chỉ vào nhóm học sinh đã đi xa một cách chế giễu: "Bọn chúng thì biết gì là bảo vệ môi trường, bọn chúng chỉ muốn trốn học mà thôi."
...
Karen khiêng đầu heo lên phòng bếp ở tầng hai, chuẩn bị nấu.
Thức ăn chủ yếu cho bữa trưa hôm nay là cơm đậu cô- ve, bởi vì có món ngon đầu heo nên Karen đã thêm một ít thịt thái hạt lựu vào cơm. Ăn kèm với canh trứng, cá kho cà tím, canh rong biển trứng cá.
Ngoài ra, vì người trong nhà rất thích món nem rán cho nên Karen đã rán thêm vài cái nữa.
Đồ ăn bưng lên, Dis ngồi ở vị trí chủ toạ, thím Mary cùng cô Winny thêm cả Paul và Ron, mọi người bắt đầu ăn cơm.
Chú Mason hôm nay không có ở nhà, chú ấy đến mời quan chức phụ trách đấu giá của lò hoả táng Hughes dùng bữa, nhưng trước khi đi, chú còn nhờ Karen giữ lại đồ ăn cho mình.
Đám em họ hôm nay đang đi học.
Nấu ăn cho các thành viên trong gia đình có thể mang lại cảm giác thoả mãn rất lớn, cùng loại với cảm giác phong phú hạnh phúc khi cho heo ăn.
Karen đi xuống tầng, đầu tiên thêm thức ăn cho chó vào bát cơm của chó lông vàng. Sau đó đem một đống thịt kho tàu, tôm cá đặt trước mặt Pall, còn kết hợp thêm một tách cà phê.
Chó lông vàng nhìn đồ ăn của Pall mà chảy nước miếng, đột nhiên cảm thấy thức ăn cho chó của mình không còn ngon nữa, nhưng cũng không dám tranh giành với Pall.
Pall vui vẻ nhấp ngụm cà phê, sau đó chậm rãi ăn cá.
Loại phối hợp thức ăn mèo kỳ quái thế này Karen đã sớm quen, khi bước lên lầu tình cờ đụng mặt Diss đang đi xuống.
"Bữa trưa rất ngon, đặc biệt là món đầu heo. Buổi chiều giáo đường có chút việc nên ta phải đi trước."
"Ông đi đường cẩn thận."
"Được."
Khi Karen đi lên đến lầu hai, Ron và Paul đang dựa lưng vào ghế vỗ bụng, còn thím Mary thì cùng cô Winnie uống trà.
"Thím, cô, vừa ăn xong đã uống trà sẽ không tốt cho tiêu hóa." Karen nhắc nhở.
"Ồ, thật sao?" Thím Mary hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn đặt tách trà xuống.
"Karen, sao cháu không ăn?" Cô Winnie hỏi.
"Lúc thử món ăn cháu đã ăn no rồi." Karen chuẩn bị bắt tay vào việc thu dọn bát đũa.
"Để ta giúp, để ta giúp." Cô Winnie đứng dậy giúp thu dọn.
Tiếng điện thoại ở dưới tầng một vang lên, thím Mary đi xuống nhấc máy. Chỉ chốc lát sau, dưới tầng truyền đến tiếng hét của thím ấy:
"Bệnh viện Hansel!"
Ron và Paul phơi nắng cả buổi sáng, vừa mới ăn no nê xong đã đi làm, hai người nhanh chóng đi xuống lầu, Karen cũng dừng tay lại, dùng khăn ướt lau tay rồi cầm lấy áo khoác đi theo.
Thường thì trên xe có ba người, chú cộng với hai người phụ việc, khi chú không có ở nhà, Karen tự giác đi lên cho đủ sĩ số.
Paul đi phát động xe tang, Ron thì gánh cáng cứu thương, Karen thì thu thập sách tuyên truyền cùng đơn báo giá của dịch vụ tang lễ Inmerais đưa lên.
Thời gian là sinh mệnh, là vàng bạc.
Sau đó mọi người lên xe với tốc độ nhanh nhất,
Xe tang khởi hành đến bệnh viện Hansel.
…