Chương 113: Giảm giá (2)
Karen đặt cái đèn khò xuống, bắt đầu dùng dao cạo đầu heo.
"Phim cũng đã xem, việc cũng đã làm, cậu không có tính cầu hôn cô nàng sao?"
"Tôi đã hứa với cô nàng rằng từ nay sẽ không uống rượu hay chơi bài nữa, sẽ làm việc chăm chỉ và giao toàn bộ thu nhập cho cô nàng quản lý. Cô nàng rất cảm động".
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, một ngày trước khi tôi định cầu hôn, một lão quan lớn trong viện dưỡng lão sắp xuất viện tỏ tình với cô nàng, và cô nàng đồng ý."
"Ồ, đây thực sự là một câu chuyện buồn."
"Đương nhiên, tôi vì chuyện này đã buồn bực rất lâu, không ngờ tôi lại thua cả một lão già."
"Không, Ron, người đánh bại cậu là một lão quan lớn xa quê."
"Ừm, cũng đúng, nhưng vị hôn thê của tôi sao có thể cứ như vậy mà bỏ tôi chứ."
"Hãy thay đổi cách suy nghĩ đi. Là vị hôn thê của người ta đã cùng cậu xem rất nhiều phim trước khi kết hôn."
Ron nghe nói như thế thì rất chân thành tự hỏi, sau đấy trên mặt lập tức lộ vẻ nụ cười, nói:
"Thiếu gia, nghe cậu nói, tôi đột nhiên cảm giác mình kiếm được lời."
"Cũng không hẳn."
Paul bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Thiếu gia, phu nhân, có một vấn đề tôi muốn hỏi hai người."
"Nói."
Karen tiếp tục xử lý đầu heo một cách nghiêm túc, anh đã nhớ món thịt này từ rất lâu rồi. Đời trước nơi quê quán huyện thị của anh có thể được xưng là đặc sản, thức ăn ngon rải rác khắp nơi nhưng thịt heo này được coi là ngon nhất, béo mà không ngấy.
Bởi vì anh bắt đầu tập trung vào việc quản lý nhà bếp, nên việc bếp núc ở nhà cũng từ từ “bình yên vô sự”.
Người trong nhà tuy không "kinh động như gặp được thần tiên" nhưng cũng đủ để khiến họ nhận ra công thức nấu ăn trước đây của mình đơn giản và nhàm chán đến mức nào.
Paul đặt câu hỏi: "Nếu tôi muốn xúc tiến quan hệ với một vị tiểu thư thì tôi nên làm gì?"
"Xem phim!” Ron hét lên ngay lập tức, "Xem phim buổi tối!"
Paul phớt lờ lời đề nghị của Ron.
Thím Mary cười nói: "Có phải là tiểu thư nhà Kutcher?"
Paul có chút ngại ngùng gật gật đầu: "Đúng vậy, phu nhân, cảm ơn phu nhân."
Đối tượng này của Paul là do thím Mary dẫn dắt. Cha của tiểu thư Kutcher là một thợ mộc trong nhà máy sản xuất quan tài, tuy gia cảnh bình thường nhưng người nhà rất giản dị, thiện lương.
Thím Mary đương nhiên sẽ không giới thiệu một cô gái như vậy cho Ron, nhưng sự siêng năng và kiên định của Paul là điều thể hiện rõ như ban ngày, nên thím Mary quyết định sẽ làm bà mối một lần.
"Đã đến gặp bố mẹ cô ấy chưa?” Thím Mary hỏi.
"Tôi đã đến thăm. Cha mẹ cô ấy rất tốt. Mẹ tôi cũng rất thích cô ấy. Chúng tôi cung đã ấn định ngày cưới vào mùa xuân."
Karen đã hiểu ra, Paul đã nói chuyện cưới gả đàng hoàng nhưng lại mắc kẹt ở bước "đi ngủ".
Chuyện này không có gì buồn cười. Trên đời này quả thật có không ít người tìm người yêu liền muốn ngủ với người ta. Nhưng cũng có một số người có trách nhiệm nghĩ đến việc hoàn thành các bước thủ tục cùng lễ nghĩa trước, nhưng lại vì quá thành thật hay còn gọi là nhảy bước, khi xong xuôi quay về ngược lại không tìm lại được đúng tiết tấu.
Karen nhấc đầu heo lên, kiểm tra cẩn thận, đồng thời nói với đầu heo: "Paul, cậu có thể hỏi cô ấy rằng cô ấy có muốn ngắm mặt trăng bên cửa sổ trong phòng của cậu không?"
Thím Mary nhìn Karen với vẻ mặt như gặp quỷ, sau đó dùng sức gõ một cái lên đầu heo mà Karen đang cầm trên tay:
"Chú của cháu dạy à?"
Karen nghi ngờ nói: "Không phải."
"Thật sự không phải?"
"Thật mà."
Thím Mary "Hừ" một tiếng: "Quả nhiên, đám đàn ông nhà Inmerais các người ai cũng giống nhau. Lúc trước chú của cháu cũng mời thím như vậy, nói rằng phòng chú ấy ở tầng cao, rất thích hợp để ngắm trăng. Sau đó ngắm ra Minna, ngắm ra Lunt. "
"Ha ha…"
Karen không nhịn được mà cười ra tiếng.
Thím Mary nhìn về phía Paul, nói: "Thật ra mọi việc rất đơn giản, nếu như cô ấy thật sự thích cậu thì dù cậu có nói rằng trong phòng mình có một cái "đầu voi" thì cô ấy cũng sẽ đồng ý "tin tưởng", đồng ý đến thăm quan phòng cậu."
Paul vuốt vuốt đầu của mình, hơi chột dạ nói: "Thật thế ạ?"
Thím Mary cười lạnh một tiếng: "Cô ấy là hôn thê của cậu. Chẳng lẽ cậu sợ sau đó cô ấy sẽ gọi cảnh sát đến bắt cậu sao? Cô ấy làm sao có thể nói với cảnh sát: Ông cảnh sát, vị hôn phu chết tiệt của tôi bắt tôi nằm trên giường! Nếu như cậu thật sự phạm pháp thì chắc đám người Berry giáo kia nên bị bắt và xử bắn toàn bộ."
Karen muốn nhắc nhở thím của mình rằng việc ép buộc trong hôn nhân cũng là vô đạo đức và phạm pháp.
Nhưng sau khi nghĩ lại, có vẻ thời điểm hiện tại pháp luật vẫn chưa được hoàn thiện như vậy.
Lúc này trước cửa nhà có một nhóm học sinh cầm băng rôn đi đến, nhìn chung không lớn tuổi, đều là học sinh cấp hai, cấp ba.