Chương 117: Tắt đèn (1)
Tầng hầm, nơi làm việc của thím.
Mary kẹp điếu thuốc trên tay, chậm rãi hút.
Chú Mason đứng ở cổng, tay đặt sau gáy con trai mình - Lunt.
Lunt đang khóc, miệng liên tục nói:
"Xin lỗi… Thật xin lỗi…"
Chú Mason tính tình luôn dễ chịu lúc này cũng mang gương mặt ảm đạm.
Cuối cùng, thím Mary dường như không thể chịu đựng được sự ồn ào này nữa, mở miệng nói:
"Đi rửa mặt đi, đừng quấy rầy cô bé nghỉ ngơi."
Lunt trốn học để tham gia cuộc diễu hành do cô gái bảo vệ môi trường Delise tổ chức. Họ xông vào nhà máy điện, gây mất điện diện rộng. Sự cố mất điện khiến cuộc phẫu thuật của cô gái nhỏ gặp rủi ro.
Thật ra hiện tại cô bé nằm ở đây không hoàn toàn do lỗi của Lunt, dù bây giờ có đem cậu đến sở cảnh sát, cảnh sát cũng chỉ biết cười cười mà thôi.
Cuộc sống vốn đầy những bất ngờ.
Có lẽ ca phẫu thuật của cô bé này đã được định sẵn là sẽ không thành công? Dù sao, cuộc phẫu thuật ấy đi kèm với rủi ro quá lớn.
Liệu nếu như máy phát điện dự phòng của bệnh viện Hansel có thể hoạt động bình thường và được cấp điện kịp thời thì cuộc phẫu thuật có tránh đi được ảnh hưởng bởi sự cố mất điện?
Hơn nữa, Lunt chỉ đang cầm một tấm biển bên ngoài nhà máy điện và hô khẩu hiệu, hay nói cách khác, cậu chỉ đang "theo đuổi thần tượng", cậu không xông vào phá hỏng nhà máy điện.
Nhưng có một số lý do có thể dùng để đánh lừa quan tòa, nhưng lại không thể dùng để đánh lừa chính mình.
Karen nói ra câu chuyện ngày hôm ấy.
Anh không thể giấu diếm, một phần là vì vết thương trên mặt, phần còn lại là vì nếu như giấu đi thì sẽ không thể yêu cầu giảm phí tang lễ cho gia đình cô bé.
Anh chỉ là một thành viên trong nhà, được hưởng lợi nhuận, chứ không có quyền quyết định.
Vừa kể xong câu chuyện, chú Mason đã lập tức cởi quần Lunt ra, dùng thắt lưng để đánh.
Biết rằng hành động của mình ngày hôm nay đã gây ra cái chết cho một bé gái nhỏ hơn mình vài tuổi, Lunt, người bị đánh, chỉ biết khóc chứ không hề kêu đau hay cầu xin sự thương xót.
Sau khi đánh xong một trận, chú Mason dẫn Lunt đến "xin lỗi" cô bé.
Trong mắt người ngoài, đây là một hành vi cực kỳ ngu ngốc, giống như là đang làm màu.
Nhưng ở đâu có một buổi biểu diễn diễn ra trong chính ngôi nhà của bạn và chỉ dành cho gia đình bạn?
Suy cho cùng, phong cách của nhà Inmerais luôn tốt.
Lunt khập khiễng đi trên mặt đất, đến chỗ đường dốc, Minna tới đón cậu, đồng thời dùng khăn nóng lau mặt cho cậu.
"Chị... Em sai rồi…"
"Aiz"
Minna không biết làm sao để an ủi em trai mình, nhất là khi biết di thể của cô bé kia đang nằm bên dưới, lời an ủi càng không thể thốt lên.
“Chi phí là bao nhiêu?” Chú Mason hỏi vợ.
Thím Mary nói: “Gia đình họ yêu cầu gói B."
Từ sớm Ron đã chỉ vào xe của người ta nói đây là một đơn hàng lớn. Trước đây, nếu có người đặt gói B, thím Mary sẽ vui tới mức đi đường như mang theo gió, nhưng đêm nay, thím lại không vui nổi.
Thím Mary dập tàn thuốc, tiếp tục nói:
"Tôi đã bàn với Winnie rồi, sẽ làm theo tiêu chuẩn của gói B, nhưng ngày mai lúc báo giá cụ thể thì chiết khấu mạnh hơn một chút."
"Ừ." Chú Mason gật đầu.
Thím Mary hất tóc thở dài: "Đơn hàng này, nếu không kiếm được tiền thì thôi chịu mất một ít tiền đi."
"Được rồi."
Vẻ mặt chú Mason cuối cùng cũng dịu lại.
Đơn này nếu kiếm được tiền thì trong lòng không vui, thà mất một ít tiền nhưng trong lòng lại thoải mái hơn một chút.
"Tôi đi lên gọi điện cho mấy công ty kia."
Một số đồ dùng trong tang lễ có yêu cầu đặc biệt, chẳng hạn như quan tài, cần phải được đặt hàng trước. Nhà Inmerais sẽ chuẩn bị một số đồ vật thường dùng, nhưng không thể chuẩn bị hết. Rốt cuộc, bọn họ càng giống người tiêu dùng của các công ty hơn là một nơi bán ra.
Thím Mary lắc đầu nói: "Trễ rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục thu xếp."
Nói xong, thím Mary xua tay ra hiệu cho chồng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, thím ấy thấy phiền.
"Ừm." Chú Mason rời đi.
Thím Mary bắt đầu tự tay làm sạch di thể cô bé, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.
Sau khi sạch sẽ, thím Mary lấy một bộ đồ lót giúp cô bé mặc vào, sau đó kéo qua chiếc ghế đẩu tròn, ngồi bên giường dùng tay xoa bóp đầu cô bé.
Trên thực tế, hầu hết các nghi lễ và thủ tục trong đám tang đều được chuẩn bị cho người sống, bao gồm cả việc xoa bóp hiện tại, cô bé đã đi rồi, khẳng định không thể cảm nhận được gì.
Bị ấn là cô bé, nhưng người thả lỏng lại là nội tâm thím Mary.
Sau khi mát xa đầu thì tiếp tục đến những phần còn lại của cơ thể.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, thím Mary bắt đầu xử lý chống phân hủy cho cô bé, để đến ngày tang lễ, cô bé có thể nói lời từ biệt với người thân một cách tự nhiên, đẹp đẽ nhất.
Vai trò của nghề trang điểm cho tử thi là để giữ cho người đã khuất sự trang nghiêm và chỉnh tề khi họ ra đi.
Một tác dụng khác là cho phép người thân và bạn bè của người đã khuất nghiêm túc ghi nhớ hình ảnh của họ.
Thứ hiện lên trong đầu óc một người khi nhớ về người khác thường thường như một tấm "ảnh chụp".
Tại sao mọi người lại coi trọng việc "gặp mặt lần cuối" đến vậy, và tại sao nếu không thể gặp thì sẽ là nỗi tiếc nuối lớn?
Bởi vì trong cuộc sống hàng ngày, con người ta ít khi nghiêm túc nhìn và nhớ mặt những người xung quanh, hơn nữa những người càng thân thiết lại càng dễ bị bỏ qua, luôn ngây ngô cảm thấy rằng thời gian còn cực kỳ lâu, còn rất rất dài.
Mãi cho đến khi cuộc chia tay bất ngờ ập đến, mới nhận ra rằng khuôn mặt trong tâm trí, "bức ảnh" trong tâm trí, đã sớm quá hạn, không rõ ràng, mờ mờ ảo ảo.
Không phải sợ hãi vì mất đi, mà là không thể tha thứ cho việc mình đã quên đi thứ cần ghi nhớ.
Nhiệm vụ của thím Mary là tận lực phòng ngừa những sự tiếc nuối này.
Thím ấy không định nghỉ ngơi, cũng không cho phép mình nghỉ ngơi, thím ấy định dùng thời gian còn lại của buổi đêm để hoàn thành mọi thứ cho cô gái nhỏ.
Ngoài ra, thím ấy cũng đã thật lâu không nghiêm túc làm việc như thế này.
…