Chương 126: Nhân viên mới (3)
Ai sẽ là người đến quản lý bên đó?
Là để Mason đi sao?
Hay là Karen?
Mọi người trong nhà, đều có việc cần làm."
"Phu nhân Winnie." Lúc này, tiếng của Paul vang lên từ bên ngoài, hắn đi đến, có chút ngại ngùng mà nói, "Tôi vừa mới ngồi ở phía ngoài, nghe được cuộc nói chuyện của mọi người. Ron cũng có nghe được."
Để chứng tỏ mình không cố ý nghe lén, Paul dẫn Ron cùng vào.
"Ừm, đúng ạ."
Ron thò đầu ra, gật đầu.
"Ừm? Đây cũng là công việc làm ăn của nhà chúng ta, ngươi cũng là một thành viên của công ty, vốn cũng không có gì phải giấu giếm." Chú Mason nói.
"Tạ ơn ngài." Paul hít vào một hơi, nói, "Thưa ngài, phu nhân, thiếu gia, nếu như có thể mà nói, tôi muốn lấy ra tiền tiết kiệm của mình cùng đầu tư vào trại hỏa táng Hughes, đồng thời, tôi cũng sẽ phụ trách công việc vận hành của bên đó."
"Ngươi điên rồi hả Paul, nguơi thì lấy đâu ra tiền?" Ron cười nói.
"Tôi có 100 nghìn Rupee."
"Chỉ có 100... nghìn Rupee ! ! !" Ron kêu lên, "Trời ạ, ngươi làm sao có nhiều tiền như thế!"
Ron và Paul đã làm công cho nhà Inmerais từ lâu.
Chỉ là mỗi tháng Ron đều xài hết tiền, đôi khi còn phải vay thêm tiền để tiêu xài, Paul thì luôn dành dụm tiết kiệm.
Cô Winnie nói: "Cũng là không phải là không thể được, nhưng về vấn đề cổ phần, ta còn cần phải tính toán lại một chút."
"Được rồi, thưa phu nhân."
Thím Mary cười hỏi: "Nhìn xem có vẻ Paul đã thành công ngắm trăng rồi?"
Paul thẹn thùng gật đầu, nói: "Đúng vậy, cho nên tôi hi vọng mình có thể có sự nghiệp của mình, để cô ấy có thể có cuộc sống tốt hơn."
Ron chua xót nói: "Tại sao là cô ấy mà không phải là ta?"
Chú Mason thì giơ tay lên nói: "Nếu như việc này Paul đã muốn làm thế, vậy chúng ta có cần phải tuyển thêm một nhân công không?"
Thím Mary duỗi lưng một cái, nhắc nhở: "Tốt nhất là hai người, bởi vì em còn cần thêm một trợ lý nữ, Minna và Lunt cũng sắp lên trung học, cũng không thể xin phép nghỉ để hỗ trợ công việc trong nhà lúc cần, trừ phi bây giờ bọn chúng lựa chọn kế thừa sản nghiệp của gia đình."
Rất hiển nhiên rằng, thím Mary cũng chẳng phải hi vọng cuộc đời của Minna và Lunt bị cố định như thế, cho dù bọn chúng giống như cha của mình, tranh đấu với đời thất bại mà quay trở về nhà, ít nhất chúng cũng thấy xã hội thế giới ngoài kia.
"Tốt rồi, vậy còn bên Paul thì thế nào?" Chú Mason hỏi, "Bên phía trại hỏa táng cũng cần thêm nhân viên, cậu đã tìm được chưa? Cần tuyển chung luôn không?"
Paul lập tức nói: "Mẹ của tôi có thể làm vài việc vặt, mặt khác, hôn thê của tôi và cha mẹ của cô ấy, đều có thể tới làm công nhân cho trại hỏa táng, chính tôi cũng biết lái xe, không có vấn đề gì."
Chú Mason nghe vậy liền trêu đùa: "Được lắm, ngươi vậy mà đưa cả nhà vào trại hỏa táng làm à."
Cô Winnie giơ sổ sách lên, nhìn về phía tất cả mọi người đang ngồi:
"Thái độ của cha đối với việc nãy vẫn luôn thờ ơ, cho nên ở đây, nếu như không có người nào phản đối, tôi sẽ lên kế hoạch, sau đó, xin mọi người lấy tiền dành dụm của mình, chuẩn bị nộp lên đi."
Hội nghị Gia đình kết thúc.
Ngày thứ hai,
Chú Mason dán thông báo tuyển dụng trước cửa nhà.
Ngày thứ ba, cô Winnie đưa ra kế hoạch thu mua và phân chia cổ phần.
Giá thu mua là 500 nghìn Rupee, công thêm các chi phí bố trí khác, tổng số tiền cần gom góp lại là 700 nghìn Rupee.
Ngoại trừ 100 nghìn Rupee của Paul, còn cần thêm 600 nghìn Rupee, bao gồm cả Karen, năm thành viên gia tộc, mỗi người cần nộp thêm 120 nghìn Rupee.
Karen nộp lên 60 nghìn Rupee, đem số tiền riêng của " Karen trước đây” cộng thêm tiền công tư vấn của Piaget và tiền hoa hồng tháng trước, tổng cộng 60 nghìn, còn lại 60 nghìn thì từ ông nội, chú thím và cô chia đều nhau mà bổ sung thêm, sau đó theo tỉ lệ mà trừ đi vào phần tiền hoa hồng mỗi tháng sau này để "trừ nợ".
Chi phí dự toán sở dĩ cao đến thế, là bởi vì chiếc xe tang cũ kia của nhà Inmerais, cũng quy ra thành tiền để tính vào cổ phần mà nhà Inmerais đầu tư, giao cho bên trại hỏa táng sử dụng, cũng chính là để Paul dùng;
Mà trong nhà, thì cần mua một chiếc xe tang mới, không phải là một chiếc Husk cải tiến thành xe tang, mà là xe tang do chính công ty sản xuất.
Giá cả rất đắt, tổng cộng 160 nghìn Rupee.
Chú Mason rất vui vẻ mà đi lấy xe tang về,
Sau đó, bởi vì một cuộc biểu tình của học sinh làm cản trở giao thông, làm cho hôm đó tới tận nửa đêm chú Mason mới lái được xe về đến nhà.
Sau khi về nhà, chú Mason cả người mệt mỏi mà ăn cơm, vừa ăn vừa mắng đám học sinh kia, cũng tiện thể lại mắng Lunt một trận.
Ngày thứ hai, chú Mason trên đường trở về sau khi đi nộp tiền lại bị công nhân đình công biểu tình, lại làm cho chú nửa đêm mới về đến nhà, lúc ăn cơm, chú Mason lại lôi Lunt ra mắng thêm một trận.
Tóm lại, mấy ngày nay nhà Inmerais bề bộn nhiều việc, mà thành phố La Giai, thì càng bận rộn hơn.
lúc Karen xem báo mỗi sáng hằng ngày, đều có thể cảm thấy giông tố sắp đến gần;
Chủ yếu là do vị chủ biên Humir của tờ « Nhật báo La Giai » mà gia đình đặt mua, chủ đề của trang đầu nhật báo mấy ngay nay, cho thấy lập trường có chút lộ liễu, giống như cảm thấy lão thị trưởng trong kỳ tranh cử này sẽ chắc chắn thất bại cho nên lựa chọn sớm phe phái mà tham gia.