Chương 127: Nhân viên mới (4)
"Nhìn tình hình này, xem ra lão thị trưởng lần này phải rơi đài rồi." Karen vừa xem báo vừa uống sữa bò.
Chú Mason lơ đễnh nói: "Không thể nào, lão thị trưởng có phiếu ủng hộ từ khu công nghiệp sắt, mặt khác, những năm nay ông ta làm thị trưởng, không nói làm tốt đến đâu, nhưng cũng không quá tệ. Cuôc biểu tình của công nhân ngày hôm qua không phải cũng do ông ấy khuyên giải tán sao."
"Có lẽ vậy."
Karen lại lật một tờ báo, ở trên có một tấm ảnh chụp của Delise;
Ha, rõ ràng tuổi vẫn còn nhỏ, vóc dáng lại trưởng thành sớm như vậy.
làm sao Lunt sẽ thích cô ta.
Nhưng nghĩ lại, Pall đã từng nói Lunt đã len lén dùng tay, vừa nghĩ như thế, có vẻ cũng dễ hiểu.
Hai ngày gần đây lúc ăn điểm tâm sáng thì Lunt đều bị chú Mason mắng, dẫn đến việc sáng hôm nay Lunt dậy sớm, cầm bữa sáng vừa đi học vừa ăn.
"A, đúng rồi, Karen, một chút nữa chú phải ra ngoài, thủ tục sang nhượng trại hỏa táng cần phải đi thêm một chuyến nửa, giữa trưa có hai người đến phỏng vấn nhân viên, chú đã phỏng vấn trước rồi, tiền lương căn bản với đãi ngộ cũng đã nói rõ, đến lúc đó cháu xét duyệt lại một chút."
"Đều đã quyết định xong rồi, còn cần xét duyệt gì nữa?"
"À, không phải còn chưa nói chắc chắn cho bọn họ sao, cháu vừa lúc thừa cơ hội này truyền tải văn hóa của công ty tang lễ nhà Inmerais chúng ta cho họ."
"À vâng." Karen nhẹ gật đầu, do dự một chút cũng không định hỏi chú Mason rằng văn hóa của công ty nhà chúng ta là gì?
"Hôm nay ngày 14 nhỉ?"
"Đúng vậy, bọn họ đặt trước 4 ngày, hôm nay là ngày đầu tiên."
Chú Mason cười cười, nói: "Hi vọng có thể chịu đựng đủ 4 ngày."
Nằm lấy không tiền đặt cọc, cũng là việc rất thoải mái.
Ăn xong điểm tâm sáng, chú Mason lái xe tang ra ngoài.
Karen thì tại ngồi đọc sách trong phòng ngủ của mình, anh lấy ra rất nhiều sách vở liên quan đến tông giáo mà Minna đã mượn giúp mình từ thư viện.
Bởi vì kể từ khi tỉnh lại ở thế giới này đến nay, chỗ cần dùng đến toán lý hóa cũng không nhiều, trái lại là về phương diện "Thần học", có thể thấy ở khắp nơi.
Lùi lại vài bước mà nói thì cho dù mình không gặp phải mấy chuyện quỷ quái kia, cho dù ông nội Dis chỉ là một cụ già bình thường làm Cha xứ, mình vẫn cần phải giao tiếp với những khách hàng cùng với tông giáo khác nhau.
Karen vừa nhìn vừa ghi chép bút ký.
Mãi cho đến khi có tiếng "Chó sủa" truyền đến từ mảnh sân dưới lầu, ùm, có tiếng chó sủa cũng rất bình thường, con chó ngu xuẩn kia dù không có gì cũng sủa.
Bởi vì ngài Hoven vốn dĩ sắp chết lại được cứu sống sau đó lại tiếp tục hấp hối rồi lại vẫn cố gắng gượng, đến bây giờ vẫn còn gian nan vật lộn giành giật với Tử Thần, bởi vì nuốt không trôi cục tức kia;
Cho nên, con chó vàng này vẫn ở lại nhà Inmerais.
Nhưng ngoại trừ tiếng "Chó sủa" ở ngòai ra, Karen còn nghe được mèo kêu, Pall cũng kêu rồi?
Karen mở cửa sổ ra, trông thấy ở trước cửa sân có đứng một cặp nam nữ, chắc là nhân viên mới đến đây phỏng vấn.
Karen đi ra phòng ngủ, bước xuống lầu;
Khi xuống lầu trong lòng còn bận suy nghĩ, văn hóa của công ty nhà chúng ta? Nói thế nào cho phải đây?
Mãi cho đến khi Karen đi tới phòng khách lầu 1,
Trong chốc lát,
Bước chân bỗng cứng đờ.
Người phụ nữ đội cái mũ dạ màu đen kia, lúc Karen đi tới, cô ta cũng ngẩng đầu lên.
Nasi...
Đêm ấy, chính là gương mặt này, với bộ đồng phục y tá, thiếu chút nữa đã giết mình và Pall.
Sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi ấy, Karen mới nhớ lại xác của Nasi đã bị ai đó đem đi.
Cho nên, cô Nasi này là... cô Molly?
Như vậy, người đàn ông bên cạnh, chính là...
Người đàn ông cũng tháo cái nón xuống,
Lô ra nụ cười nhìn Karen,
Alfred!
Karen xoay người, đi trở về phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
Alfred và Molly thì đẩy ra cửa sân vốn không khóa, cùng đi theo đến phòng khách.
Nhìn xem cô Molly đã biến thành "Nasi", đột nhiên Karen có cảm giác không quen, có lẽ là bởi vì hình tượng lúc đầu của cô Molly làm người khác quá ấn tượng.
Về phần Alfred, dù là ông ta hôm nay cũng không mặc vét như truyền thống hàng ngày, nhưng vẫn như cũ không che giấu được cảm giác tinh tế kia.
Karen ngồi ở trên ghế sa lon nhìn xem hai người bọn họ,
Hỏi:
"Các người là đến..."
Alfred cùng Molly trực tiếp quỳ xuống trước mặt Karen,
Cùng kêu lên nói:
"Lúc đấng vĩ đại cần, chúng ta vâng lời kêu gọi của ngài!"
Lúc này,
Thím Mary lúc nãy đang ở dưới tầng hầm sửa sang lại bộ dụng cụ của mình thì nghe được tiếng động, bà ấy nhớ kỹ chồng của mình nói ban ngay sẽ có hai nhân viên đến đây phỏng vấn, trong đó có một người hẳn là nữ trợ thủ của mình;
Mặt khác, chồng mình còn nói qua, sẽ để cho Karen tuyên truyền cho họ biết về văn hóa của công ty;
Bà hỏi lại chồng, công ty nhà mình có văn hóa gì?
Mason trả lời là: Anh cũng không biết, nhưng anh tin tưởng Karen sẽ chế ra được.
Cuối cùng, Mason còn nói đùa:
Nó còn có thể tư vấn tâm lý cho người ta, nhất định có thể nói chuyện khiến nhân viên mới nghe theo, nói không chừng, còn có thể để cho họ giúp nhà mình làm việc không công đấy?
Thím Mary tò mò bước lên trên nhà, muốn nghe một chút về "Văn hóa của công ty";
Nhưng mới vừa đi tới phòng khách,
Bà đã nhìn thấy hai người nhân viên mới tới, một nam một nữ đang quỳ gối trước mặt đứa cháu mình;
Thím Mary sợ đến nỗi bịt miệng lại,
Trời ạ,
Văn hóa của công ty nhà chúng ta mạnh mẽ đến thế sao!