Chương 128: Vì cá khô (1)
Chủ nhật ngày 15 tháng 11, trời trong xanh.
Cơm trưa do Karen chuẩn bị, bởi vì từ ngày 14 đến ngày 17, đã có người đặt hàng trước, mà còn chưa có tin tức từ "Khách hàng", cho nên mọi người trong nhà xem như đang trong trạng thái "nghỉ có lương".
Có trợ thủ là cô Winnie và thím Mary cùng hỗ trợ, Karen nấu một bữa cơm trưa rất phong phú.
Món chính có ba loại,
Theo thứ tự là móng heo kho tàu, sò biển hấp tỏi, thỏ xào gừng.
Mỗi một món, đều nấu rất nhiều, móng heo và sò biển là dùng mâm lớn để đựng, chứa đầy ắp cả mâm, thỏ xào gừng thì là đựng bằng một thau lớn.
Đây là Karen dựa vào sức ăn của mọi người trong gia đình mà thay đổi, bởi vì người nhà có một thói quen khi ăn cơm, có lẽ là vì bọn họ còn chưa chán các món ăn do Karen làm, cho nên gặp đồ ăn ngon cũng không quan tâm là "Cứng hay mềm", đều ăn rất nhiều.
Do trước đây hay ăn nhiều đồ ngọt và thịt, cho nên bọn họ cũng không ngán đồ ăn nhiều dầu mỡ.
Như lần trước làm thịt đầu heo, dù Karen là nhớ mùi vị quê nhà, nhưng cũng chỉ ăn mấy miếng là đủ, nhưng đêm đó lúc Ron và chú Mason về đến nhà, cầm cái nĩa mà không ngừng nhét thịt từ trên bàn ăn vào miệng.
Mấy món ăn phụ kèm theo thì ít hơn một tí, theo thứ tự là rau cần xào thịt băm, mướp đắng xào thịt, salad dưa chuột, cà chua rắc đường trắng, salad rong biển;
Cùng với canh cá trích nấu đậu hũ.
Karen đứng ở cửa phòng bếp, vừa dùng khăn lông ướt lau tay vừa nhìn Minna, Chris và một bạn nữ cùng lớp của Minna tên là Sarah đến nhà chơi, ba cô gái cùng nhau bưng đồ ăn từ trong bếp ra ngoài bàn.
Chú Mason nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn này,
Cảm khái nói:
"Từ khi Karen nhà chúng ta bắt đầu nấu cơm về sau, ta đều mong rằng phải chi có thể bỏ đi buổi sáng, giữ bụng trống để không ảnh hưởng việc ăn cơm trưa. Tới tới tới, mọi người ngồi, ngồi xuống đi, em yêu, lấy rượu đỏ của mình ra, hôm nay là buổi liên hoan mừng nhân viên mới gia nhập công ty của chúng ta."
"Được rồi."
Thím Mary lấy ra một bình rượu đỏ, mở nắp bình ra, Minna chủ động cầm lấy bình rượu rót lần lượt cho mọi người.
Đương nhiên, bọn trẻ con thì uống nước chanh;
Nhưng mag, Minna vẫn là rất tự nhiên rót rượu đỏ vào ly trước mặt Karen.
Cả người Alfred mặc một bộ đồ lao động rướn cổ về phía đằng trước, hít sâu một hơi, cảm khái mà nói:
"Trời ạ, thật sự quá thơm, hơn nữa nhìn qua lại còn hấp dẫn nữa chứ!"
Cô Molly mặc trang phục hầu gái cũng là dùng sức gật đầu theo.
Sau đó hai người gần như cùng nhìn về phía Karen đang đứng trước cửa phòng bếp, trong ánh mắt không che giấu vẻ kinh ngạc chút nào.
Nhưng Karen nhìn thấy hai người bọn họ ở chỗ này, bụng cũng cảm thấy hơi no;
Không phải bởi vì mùi dầu khói.
Lúc này, Dis đi xuống từ lầu ba.
Vốn dĩ mọi người đang ngồi đều đứng hết lên, Karen rõ ràng trông thấy ánh mắt của Dis đảo qua trên người của Alfred và cô Molly, cũng không nói gì, ngồi xuống vị trí chủ tọa của mình.
"Bữa cơm trưa thật phong phú, mọi người hãy dùng ngon miệng."
Mọi người ngồi xuống.
Một cái bàn dài, Dis ngồi ở đầu bàn, ngồi đối diện ở đầu còn lại là chú Mason;
Một bên, là thím Mary, cô Winnie, Chris, Minna và bạn học của Minna là Sarah;
Ngồi phía đối diện là Ron, Alfred, cô Molly, Lunt;
Karen bỏ khăn mặt xuống, ngồi xuống bên người Lunt.
Mọi người bắt đầu vào ăn.
Cùng với tiếng khen ngợi, mọi người vừa ăn ngấu nghiến.
Karen nhìn cảnh này đã quen.
Cho dù ông nội là người có tướng ăn dễ nhìn nhất, lúc ăn món do mình nấu, tướng ăn mặc dù nhìn cũng không có gì thô thiển, nhưng tốc độ ăn lại luôn luôn rất nhanh.
Mà lần thứ nhất ăn vào "Món ăn do tồn tại vĩ đại tự nấu nướng" biểu hiện của Alfred và Molly, càng thêm cường điệu, Alfred vừa ăn vừa rướm nước mắt, Molly thì vừa nghẹn ngào xúc động vừa nhét thịt heo vào miệng mình.
"Ăn ngon không?"
Minna hỏi bạn cùng lớp của mình.
Sarah nhẹ gật đầu: "Ừm, ăn ngon lắm."
Minna chủ động dùng muôi múc đồ ăn vào dĩa giúp Sarah, cô biết người bạn cùng lớp này của mình luôn hướng nội, sẽ không dám tự múc thức ăn.
Karen nếm mỗi món một ít, sau đó bắt đầu ăn canh.
Vừa ăn vừa trông xem ông nội,
Ông nội lại là người thứ nhất ăn xong,
Thật ra cũng có một nguyên nhân khác đó là khi Dis ngồi ở đây, những người khác ăn cơm cũng sẽ không được tự nhiên, có vẻ ông ấy cũng cảm thấy được điều này, cho nên mỗi lần đến bữa ăn ông đều dùng cơm rất nhanh.
"Ta ăn xong rồi, mọi người từ từ thưởng thức."
Dis rời bàn, lên lầu.
Ông vừa đi, chú Mason và Ron dẫn đầu, trực tiếp đứng người lên bắt đầu lấy đồ ăn:
"Thỏ nướng ta đã từng nếm qua, nhưng đây là lần đầu tiên ta ăn thịt thỏ được nấu theo cách này đấy, thịt thật mềm." Chú Mason cảm khái mà nói, "Karen, hiện tại ta có chút hối hận, sớm biết vậy đã không đem tiền mua lại trại hỏa táng mà là nên mở một nhà hàng ở phố Mink!"
"Đúng vậy, đúng thế." Ron không ngừng gật đầu, ăn con sò biển thứ 8.
Alfred: "Đây là lần đầu tôi được ăn những món ăn vĩ đại đến thế."
Molly: "Đúng vậy, vĩ đại đến mức làm cho tôi không kiềm được xúc động mà rơi nước mắt, giống như nhiều năm qua, tôi chưa từng được ăn một bữa cơm thật sự."
Ngươi đúng thật là nhiều năm chưa được ăn cơm, ngươi cũng không có chỗ nào để tiêu hóa.
Chú Mason cười nói: "Yên tâm, sau này chỉ cần thong thả, thì đây là bữa cơm của công ty chúng ta, ta dám đảm bảo rằng, làm việc ở nơi khác thì không đời nào có được bữa cơm như ở công ty của nhà chúng ta đâu!"
Sarah vừa ăn cơm từng ngụm nhỏ vừa nhìn lén về phía Karen, vừa đẹp trai vừa nấu ăn giỏi, sức hấp dẫn đối với người khác giới thì không cần phải bàn cãi, bất cứ lứa tuổi nào.
Karen chủ động múc thêm một chén canh cá nữa cho Sarah, đưa đến trước mặt cô.
Sarah thẹn thùng nói: "Cảm ơn anh Karen."
Minna chủ động rướn người qua thì thầm mấy câu vào tai Sarah, làm cho mặt Sarah càng thêm đỏ bực.
Dáng vẻ của anh họ trước đây nhìn đã rất đẹp rồi, bây giờ khí chất của anh ấy càng thêm sáng sủa và điềm tĩnh, sức hút kia...
Minna dám cam đoan, nếu như anh họ nhập học trở lại, ngăn tủ mỗi ngày sẽ có đầy thư tình nhét vào trong.
Karen mỉm cười lễ phép với mọi người, sau đó đứng dậy:
"Cháu đi pha trà cho ông nội."
Karen đi đến lầu ba, gõ gõ cửa phòng sách của Dis.
"Vào đi."