Chương 22: Xuất hiện! (2)
Karen nhìn thấy thím Mary đang ngồi trên ghế cũng đã đứng dậy, mọi người, bao gồm cả các em họ, đều bày ra dáng vẻ cúi đầu tiếc thương.
"Sẵn sàng, ai nào vị trí người nấy đi..."
Karen cũng đứng thẳng người và cúi đầu xuống.
"Tách!"
"Được rồi."
Malmo đặt máy ảnh xuống.
Chú Mason đưa cho Malmo một cuốn sổ đen, Malmo gật đầu nhận lấy nó.
Trong đó là tiền boa.
Đơn phúc lợi chính là như vậy, chỉ riêng nhìn vào hạn ngạch tài trợ của chính quyền thành phố và hạn ngạch của các tổ chức từ thiện khác thật sự là không thấp, nhưng chắc chắn lúc phân xuống phải chia cho tầng tầng.
Tất nhiên, "tiền boa" hôm nay sẽ nhiều hơn bình thường, vì hôm nay ông Malmo dậy sớm.
Ba bức ảnh cần dùng để làm hồ sơ và nộp báo cáo đã được chụp xong, ông Malmo cũng không chậm trễ nán lại cầm chiếc máy ảnh và cuốn sổ rời đi ngay lập tức, chú Mason tiễn ông ra tận ngoài cửa.
Ngay cả khi muốn lịch sự đưa người ta trở lại văn phòng cũng không thể làm được, trừ khi ông Malmo sẵn sàng cho đưa đón bằng xe tang, nhà Inmerais vẫn chưa thật sự có xe riêng.
Sau đó, Paul và Ron đã hợp lực đưa thi thể của Jeff ra khỏi quan tài, đặt nó lên xe cáng và đẩy nó trở lại tầng hầm.
Ngay sau đó, cả hai đẩy "ông Mosan" ra và khiêng vào quan tài.
Thím Mary bước tới và bắt đầu điều chỉnh tư thế để ông Mossan càng tỏ ra "thoải mái" và "an yên" nhất có thể.
Phần còn lại của đồ trang trí và đồ đạc không có gì thay đổi, y như cũ.
Đây là "chạy sô";
Mặc dù các con của ông Mosan khá keo kiệt ở những phương diện khác, nhưng vì một số người thân của họ sống ở các thành phố khác, cho nên họ đã bao "cả ngày" thay vì "nửa ngày" để làm lễ tang cho ông Mosan.
Tất nhiên, nếu điều kiện cho phép, đừng nói đến việc bao nửa ngày, họ thậm chí sẵn sàng “bao trọn thời gian”.
Do đó, hôm nay "Jeff" thực sự đã đụng phải xe của ông Mosan.
Jeff vốn đã hoàn tất quy trình, chắc chắn phải nhường chỗ và quay trở lại tầng hầm để tiếp tục nằm.
Ông Mosan đã "nằm xuống" tại chỗ của mình.
Paul và Ron phân ra cắm những tấm biển trước cửa phòng khách và cửa sân bên đường để thông báo hôm nay đây là lễ tang ông Mosan.
Vì dù sao cũng không có việc gì làm ở tầng một, nên Karen chỉ dứt khoát đi ra bồn hoa trong vườn và hái rất nhiều lá hoắc hương.
Sau đó anh đi lên tầng hai và vào phòng bếp.
Bữa trưa hôm nay do anh chuẩn bị.
Nhiều khi các cơ sở tổ chức tang lễ sẽ cung cấp phần ăn đơn giản cho người thân, bạn bè đến dự tang lễ, điều này chỉ có thể xảy ra khi người nhà có nhu cầu và trả tiền cho dịch vụ này.
Vì vậy, gia đình Inmerais cũng sẽ dùng bữa với họ như một bữa ăn công việc.
Nhưng hôm nay, các con của ông Mosan không đặt bữa ăn đơn giản, thậm chí món đồ uống rẻ nhất là nước chanh... cũng không gọi. Do vậy, gia đình Inmerais phải tự chuẩn bị bữa trưa.
Karen không cảm thấy khó chịu lắm khi vào bếp, kiếp trước anh thường tự nấu ăn, cũng rất hưởng thụ quá trình nấu nướng, trình độ tuy không bằng đầu bếp nhưng chắc cũng coi là xuất sắc ở mức độ nội trợ trong nhà.
Trước tiên là rửa sạch lá cây hoắc hương, Karen cho một vài miếng vào cốc, rồi trần nước nóng.
Sau đó, anh bắt đầu lựa chọn nguyên liệu, thực sự thì thực phẩm dự trữ ở nhà cũng khá phong phú, nhưng anh không định làm một bữa ăn thịnh soạn.
Trong bếp có một cái tủ lạnh, trông còn rất mới, chắc mua chưa được bao lâu, nhưng trong mắt Karen, nó thực sự rất "cũ".
Khi anh đang chuẩn bị sơ chế nguyên liệu thì có một vài tiếng ồn ào truyền lên từ tầng một. Chắc là người thân, bạn bè tham gia tang lễ của ông Mosan đã lục tục đến.
Minna và Chris lên tầng hai, hai cô gái nhỏ hiếu kỳ đứng ngoài bếp nhìn Karen đang nhào bột.
Vốn dĩ lúc nhà có việc, hai người phải chịu trách nhiệm phục vụ trà nước ở tầng một. Nhưng hôm nay không cần.
“Anh ơi, anh học nấu ăn khi nào vậy ạ?” Minna hỏi.
“Đúng rồi, đúng rồi, cây gậy đó có tác dụng gì thế ?” Chris thò đầu hỏi.
"Mấy đứa chờ ăn đi."
Karen mỉm cười, que cán bột trên tay anh được lấy ra từ chiếc bàn nhỏ trong phòng ngủ, thật ra dưới tầng hầm còn có những cây que dài tròn cầm tiện hơn, nhưng Karen không dám dùng, có rửa sạch cũng không dám dùng.
Đổ dầu vào, tăng lửa, Karen cho những chiếc nem đã cuốn vào chảo dầu chiên, sau đó vớt ra để ráo dầu.
Bên trong nhân nem là rau hẹ trộn với một ít thịt thái hạt lựu nhỏ.
Sau đó, Karen bắt đầu chiên cà tím, nhưng ở giữa mỗi lát cà tím, Karen cho thêm một lá hoắc hương, như vậy sẽ giúp nó giòn hơn và đỡ ngấy hơn.
Vì nhà có nhiều người nên Ron và Paul cũng sẽ dùng bữa trưa ở đây, vì vậy nem và cà tím Karen đều chiên hai đĩa lớn.
Tiếp theo, Karen bắt đầu xào nấu nguyên liệu, anh cảm thấy sau này phải bỏ thời gian ra để đi chợ, trong nhà có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn nhưng lại hơi thiếu gia vị hoa hồi.