Chương 26: Chương này cực kỳ đặc sắc (1)
Luận "Chúng sinh bình đẳng", xe tang của gia đình Inmerais đúng là làm một cách triệt để nhất:
Dù là người sống hay người chết, ngồi trên xe này chắc chắn bị gặp nạn.
Ron sớm đã quen với cảnh này, hắn tựa đầu vào góc xe, tám chú chim nhỏ đậu hai bên chân.
Một người đàn ông mập mạp tạo một tư thế cực kỳ khác thường, nhưng có thể đảm bảo độ ổn định suốt cuộc hành trình, thậm chí có thể đánh một giấc thật ngon.
Ngược lại, Karen ngồi khá đau khổ, anh phải liên tục dùng hai tay chống xuống phía dưới để giữ cân bằng. Ở trong thành phố thì còn có vẻ ổn, nhưng ra vùng ngoại thành thì đường xá giao thông kém đi dần, xóc nảy cực kì nhiều.
Jeff và ông Mosan không biết xấu hổ và ngại ngùng ôm nhau giữa những cú xóc nảy, cái tư thế giống như cặp tình nhân nằm trên giường tâm sự với nhau.
Karen không nhịn nổi nữa, không dưới một lần có ý định tách “Hai người” đó ra. Nhưng không gian trong xe quá lớn, hai người vừa tách ra sẽ nhanh chóng tìm kiếm nhau giữa những cú xóc nảy, rồi lại nhanh chóng ôm lấy nhau.
Nếu có người thân trên xe, loại tình huống này sẽ không bao giờ có khả năng xảy ra. Ít nhất, bọn họ chỉ cần ở trong quan tài rung vài cái là được.
Ai bảo Jeff là một người cô đơn, có được đơn phúc lợi; ông Mosan không phải đơn phúc lợi nhưng hơn hẳn đơn phúc lợi.
Karen không đủ tư cách soi mói “Thái độ làm việc” của gia đình mình, dù hôm nay có làm bữa trưa thì anh vẫn là “Con sâu gạo” trong cái gia đình.
Cuối cùng,
Chú Mason bẻ lại sang trái, xe tang lái vào sân nhà của một công xưởng nhỏ, trước cửa treo biển hiệu “Nhà hỏa táng Hughes”.
“Này, Ron, mau tỉnh lại đi!” Chú Mason vừa gõ cửa kính xe vừa hô.
“Ồ, dậy ngây đây.” Ron lau nước miếng, vươn vai duỗi lưng.
Karen hỗ trợ đặt cáng cứu thương xuống trước, sau đó cùng Ron chuyển cả Jeff và ông Mosan xuống, chú Mason phụ trách việc ổn định cáng để thi thể không bị trượt xuống.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo màu xám đi đến, trên tay bà cầm giấy và bút.
“Ồ, đúng là một chàng trai đẹp trai.”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Karen.
“Bà Hughes, chào bà.” Ron nhiệt tình chào đón.
Hình như Paul đã từng nói điều này, Ron thích bà Hughes?
Nhưng đối mặt với sự nhiệt tình của Ron, bà Hughes chỉ ừm hửm đáp lại, ngược lại đặt toàn bộ sự chú ý lên người Karen.
Thật ra bộ dạng của bà Hughes không tồi, mặc dù mặc quần áo đồng phục nhưng vẫn có thể thấy được sự đầy đặn của vóc dáng, hơn nữa làn da của bà trắng nõn.
Chẳng qua khi bà Hughes đưa tay nhéo mặt mình, Karen vẫn hơi mất tự nhiên cầm tay bà bỏ xuống.
Mặc dù anh thích ứng được sự ưa nhìn của khối thân thể này, nhưng vẫn không thích mình như một cậu bé bị đùa giỡn.
Bà Hughes trực tiếp nắm lấy tay Karen, đầu ngón tay quét qua quét lại lòng bàn tay Karen, chứa đựng ý định khiêu khích rõ ràng.
Trong ánh mắt của bà, Karen đọc được sự thèm thuồng của những người đàn ông trung niên nhìn vóc dáng của các cô gái trẻ.
“Thằng bé là Karen, con trai của anh trai tôi.” Chú Mason đưa một điếu thuốc.
“Hả?” Bà Hughes hơi ngạc nhiên, “Cháu của anh?”
Bà Hughes nhận điếu thuốc, bảo Mason châm lửa cho mình, “Trước kia chưa thấy bao giờ.”
“Một người làm trong nhà có chuyện, tôi cũng bị thương.” Chú Mason giải thích.
“Bị thương sao?”
“Tôi không cẩn thận bị ngã.”
“Trèo cửa sổ nhà vợ người ta bị ngã à?”
“Đừng đùa kiểu này. Đúng rồi, hôm nay có bận không?”
“Đang có một ca, chờ một lát là xong rồi.”
“Mở một lò nữa à?”
“Tôi muốn mở thêm nhiều cái lò nữa, nhưng anh cứ đưa nhiều người đến đốt như vậy, lò gia nhiệt không tốn tiền sao?”
“Được được được, chúng ta đẩy “Khách” vào trước đi.”
“Được, tôi đi sắp xếp đây. Cậu bé đẹp trai, hẹn lát nữa gặp.” Bà Hughes nháy mắt với Karen, sau đó xoay người bước đi.
Một mình Ron đẩy ông Mosan, Mason phụ Karen đẩy cáng của Jeff.
“Bà Hughes là một người rất nhiệt tình.” Mason hơi hạ giọng nói với Karen.
“Vâng, đúng vậy.” Karen gật đầu.
“Chồng bà ấy mất sớm, hiện tại bà ấy là người quản lý của cái lò hỏa táng này. Tuy không tái hôn, nhưng xung quanh có rất nhiều tình nhân.”
“Chú không cần nói mấy cái đó với cháu đâu.”
“Chú chỉ muốn nhắc nhớ cháu, chú cũng từng ở độ tuổi của cháu.” Mason vươn tay gõ tấm sắt của cáng cứu thương, phát ra tiếng “cạch cạch”, “Con trai ở tuổi này rất dễ lầm đường lạc lối.”
“. …” Karen.
“Cháu cũng lớn rồi, sau này nhớ tìm một cô bạn gái đàng hoàng.” Mason dặn dò.
“Vâng chú, cháu hiểu rồi.”
Karen biết không phải chú Mason muốn nói mấy lời không tốt về bà Hughes, chú chỉ không muốn đứa cháu nhỏ của mình bị bà Hughes câu mất hồn thôi.
Sau khi bước vào trong, Karen ngửi thấy rõ mùi dầu mỡ.
Chính là ngậy… không thơm hay ngọt, giống như một căn phòng ngủ bị ẩm mốc do trời mưa.
Nhưng có thể thấy rõ đồ đạc bên trong đã cũ kĩ, đây có lẽ là lò hỏa táng có lịch sử lâu năm.