Số 13 Phố Mink

Chương 32: Bản bút ký màu đen (2)

Chương 32: Bản bút ký màu đen (2)


Mà lúc Karen hỏi ông ấy có muốn tính khoản "phí xin ý kiến" gần hai vạn Rupee sung vào sổ sách không, ông ấy đã từ chối không chút do dự, cũng có thể nhìn ra được ông ấy không phải loại người chuyên cầm tiền trong tay người khác.
Làm việc tại nhà có thể hưởng thụ lợi nhuận từ việc chia hoa hồng, vậy ông ấy, thím và ông nội cùng với cô Winnie nữa, sau khi hai vạn Rupee này được bàn giao, tháng sau anh và thím có thể chia một nửa.
Rốt cuộc, số tiền kia thật ra không đưa mất chi phí vận chuyển... Nếu như không phải Karen cho lão Darcy 1000 Rupee thì chỗ chi phí nỗ lực kia chỉ đơn giản như chút nước bọt.
"Đúng rồi, Karen, lần tiếp theo ấy, nếu sắp tới có buổi làm ăn thì con hãy ra mặt trao đổi với khách hàng, bọn ta sẽ xem xét hiệu quả, nếu như hiệu quả tốt thì con hãy tham gia vào công ty như một thành viên trong gia tộc và hưởng phần chia hoa hồng."
"Được rồi, chú à."
Là công việc của Inmerais,
Không,
Là công việc của Dis,
Là niềm vinh hạnh của anh.
"Mặt khác, con vừa nói đến chuyện mở rộng quy mô, ta cảm thấy hiện tại không cần thiết phải mở rộng, bởi vì sợ rằng dù vay được vốn từ ngân hàng thì chúng ta cũng không thể cạnh tranh được với các chuỗi đó về quy mô.
Cho nên ta cảm thấy, chúng ta nên nâng cao chất lượng phục vụ của mình, đồng thời tìm kiếm điểm tăng trưởng lợi nhuận mới, giống như con vậy."
"Thật sự không thể để ông nội gồng gánh công việc này sao?" Karen hỏi.
Ông nội là một linh mục.
Mason lơ đãng nói: "Này, có ai lại nói sự thật với Chúa đâu?"
Lúc này,
Phía trước xuất hiện một vũng nước, bánh xe bị vùi lấp một chút, xe xóc nảy tương đối mạnh.
Chiếc xe không có việc gì nhưng hai hũ tro cốt đụng va vào một phát, phát ra tiếng "Cách", cũng may không bị hư hao gì.
Mason quay đầu nhìn thoáng qua,
Nói:
"Sau này khi ta chết, ta hoàn toàn không muốn được tổ chức tang lễ, đừng nói đến quan tài, ngay cả hũ tro cốt ta cũng không muốn Minna và Lunt chuẩn bị cho ta."
"Ừm? Chú nghĩ thoáng như thế sao?"
"Có một số việc thấy quá nhiều nên cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì lớn lao. Sau khi ta về già, chỉ cần Minna và Lunt có thể hiếu thảo với ta một chút là được tôi. Chờ đến khi ta nhắm mắt thì cho dù hai đứa nó dùng túi nhựa đen đựng cá ở chợ bán thức ăn để giữ tro cốt của ta thì ta cũng không có chút oán giận nào."
"Vậy tro cốt kia thì được sắp xếp ở đâu?" Karen hỏi.
"Cái này cũng đã tính xong rồi, tìm một chậu hoa nào lớn một chút rồi thả ta vào trong, rồi bỏ thêm ít đất, phía trên thì tùy tiện trồng cái gì đó rồi có thể đặt trong vườn hoa.
Lúc mấy người ở nhà thì có thể tưới cho t chút nước, lúc các người vắng nhà thì ta sẽ giữ nhà cho."
Lúc này,
Ron đang ngủ quên với chim nhỏ trên đường trở về, vừa mới bị chỗ xóc nảy kia làm cho tỉnh lại, tình cờ nghe được đoạn đối thoại, tò mò nói:
"Ông Mason, cậu Karen, hai người đang nói chuyện về một chủ đề nặng nề như thế sao?"
"Ron thì sao, tang lễ sau này của con định làm như thế nào?"
Một tay Mason đặt trên tay lái, một tay khác cầm bật lửa châm một điếu thuốc cho mình, tùy hứng hỏi.
"Ha ha ha, nhất định phải có kế hoạch, con sẽ tiêu hết một 1 Rupee trước khi chết."
"Vậy còn gia đình của em thì sao?" Karen hỏi.
"Ngày mai sau khi tan làm, con sẽ đi gặp cô gái hộ lý ở trại an dưỡng kia, nếu như cuối cùng cô ấy không muốn cùng con ở bên nhau thì đại khái là sau này con sẽ không có gia đình, càng không nói đến chuyện con cái."
"Vậy còn chuyện hậu sự?"
"Hậu sự?" Ron vỗ vỗ bụng của mình: "Hậu sự thì đơn giản, con nghe nói viện y học Luo Jia ngỏ ý muốn thu nhận di thể do xã hội quyên tặng, bọn họ còn tôn vinh di thể được quyên tặng nữa... gọi là cái gì giáo sư ấy?"
Karen nói: "Giáo sư đại thể."
"Đúng đúng đúng, vẫn là cậu Karen hiểu biết nhiều, ha ha ha, trước lúc chết, con sẽ ký cái đơn tự nguyện hiến tặng cơ thể, đi làm giáo sư đại thể."
Mason nhả khói thuốc, cười nói: "Nhìn không ra đấy Ron, hình ảnh của con trong mắt chú trong nháy mắt đã to lớn rồi."
"Chuyện đó, chuyện đó..." Ron gãi đầu: "Từ nhỏ con đã học không giỏi, kiến thức trong sách thật sự không thể học vào nên đã bỏ học ra ngoài kiếm việc từ sớm. Nhưng con biết, có thể thi được vào viện y học Luo Jia kia thì đều là những người học rất giỏi.
Con cảm thấy, nếu sau này để cho tên đần đầu học kém này nằm ở đó, để đám học sinh có thành tích học tập ưu tú kia vây quanh con, cúi đầu gọi con là giáo sư, cứ nghĩ đến cảnh đó là thấy vui vẻ và hưởng thụ rồi."
"Ha ha ha ha." Mason phá lên cười.
Karen cũng không nhịn được cười, nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở: "Vậy em nên giảm cân đi."
"Giảm cân?" Ron có chút ngoài ý muốn hỏi: "Làm giáo sư đại thể còn có cả yêu cầu ngoại hình nữa à?"
"Cũng không hắn, nhưng em biết không, sau khi mở bụng ra thì mỡ của em sẽ chất đống ở đó. Sau đó đại khái là những học sinh kia sẽ phải vừa chịu đựng cơn buồn nôn để cắt mỡ của em vừa nhỏ giọng mắng em là:
A, trời ạ, vì sao giáo sư đại thể của tôi lại là một tên mập mạp chết bầm như thế này!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất