Chương 33: Bản bút ký màu đen (3)
Ron lập tức ưỡn thẳng sống lưng, nói: "Đáng sợ như vậy sao!"
Lập tức,
Ron vì hậu sự của mình mà lâm vào trầm tư một lúc lâu.
Mason thì có chút hiếu kỳ hỏi thăm: "Karen, sao con biết được những chuyện này?"
"Thím Mary đã nói với con. Chú hiểu mà, có đôi khi thím ấy sẽ phải xử lý một vài thi thể chết rất thảm nên có đôi khi ở trên bàn cơm, thím ấy sẽ không nhịn được mà mắng ra."
Mason rất tán thành gật đầu, nói: "Đúng vậy, tính tình của cô ấy càng ngày càng không tốt."
Ngay sau đó,
Mason thở dài,
Lần nữa gõ gõ tàn thuốc,
Nói:
"Đều tại ta."
...
Lúc về đến nhà đã chín giờ tối rồi, sau khi đặt hũ tro cốt vào tầng hầm thì coi như đã hoàn thành công việc ngày hôm nay.
Đối với bữa tối, có một bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm, súp khoai tây, thịt muối và salad rau củ.
Sau khi Karen rửa tay đến, trông thấy phần bữa tối này thì thoáng có chút thất vọng, nhất là vào hôm nay khi anh phải ra ngoài và về trễ hơn so với bình thường thì bụng cũng càng thêm đói kêu hơn, anh càng mong chờ một bữa tối mỹ vị phong phú.
Nhưng...
Lần sau vẫn là tự mình tới làm đi.
"Tình yêu à, em cho anh món cá trích đóng hộp này."
Nghe được mấy chữ "Cá trích đóng hộp", chú Mason giang hai cánh tay ra, mỉm cười, ở trước mặt Karen hôn thím Mary rất nhiều mấy lần:
"Đây là bữa tối hạnh phúc của anh, anh yêu nó, cũng yêu em đã chuẩn bị nó cho anh, tình yêu à."
Hôm trước lúc ở trong xe, chú Mason ngồi trong xe và nói với thím Mary rằng chiếc bánh có nhân mà bà ấy tự làm là món ngon yêu thích duy nhất của chú;
Về phần một món ngon đi nhà vệ sinh khác chính là "Cá trích đóng hộp".
Karen trừng mắt nhìn, bỗng nhiên anh có một loại dự cảm bất tường.
"Tách!"
Bên trong đồ hộp có khí, lúc mở ra, nó phát ra một tiếng vang trầm.
Ngay sau đó,
Một mùi thịt bốc mùi thối rữa trực tiếp tràn ra ngoài.
Dạ dày của Karen đột nhiên co rút một cái, sau đó trào lên cổ họng, cũng may anh miễn cưỡng đè xuống.
Trước mùi này thì đậu hũ thối quả thực chỉ một chút ngọt ngào dễ thương với hương thơm đặc biệt của nó!
Chú Mason gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa nhấm nháp cảm vừa lộ ra thần sắc hưởng thụ.
Ngay lập tức,
Thậm chí không hỏi ý kiến Karen,
Trực tiếp gắp một miếng đặt lên món súp khoai tây trước mặt Karen:
"Ăn đi Karen, trong nhà này thì con và ta luôn luôn là fan trung thành nhất của món cá trích đóng hộp, à không, là tín đồ!"
Karen ngừng thở, nhìn về phía Mason, Mason gắp một miếng khác, hô:
"Đến đây nào, tín ngưỡng của ta!"
Nói xong,
Lại một lần đưa vào trong miệng mình rồi cực kì hưởng thụ mà nhai nuốt.
Khuôn mặt Karen lộ vẻ bị làm khó,
Nhưng,
Ai bảo cái người "Karen" trước kia vậy mà lại đi thích loại thức ăn này.
Hơn nữa,
Đối với Karen đời trước cực kỳ thích ăn đậu hũ thối mà nói thì trong lòng anh mơ hồ suy nghĩ, cái thứ này chắc cũng giống như đậu hũ thối, lúc mới ngửi thì thấy thối nhưng có khi bắt đầu ăn sẽ ngon thì sao?
Lấy dũng khí,
Karen gắp nó lên,
Bỏ vào trong miện.
Ngay lập tức,
Oa a ~
Hai mắt của Karen mở to,
Thậm chí không thể nuốt xuống được, trực tiếp cầm lấy khăn ăn rồi nhổ ra, sau đó lập tức đứng dậy rời khỏi bàn ăn, đi vào phòng tắm rồi bắt đầu nôn mửa.
Trên bàn ăn,
Mason đang ngồi và Mary đứng ở bên cạnh thoáng kinh ngạc.
"Nó bị sao vậy?" Thím Mary nghi ngờ hỏi.
Chú Mason suy đoán nói: "Lúc quay về, trên xe bị dột mà trời lại mưa, có thể là bị cảm à?"
"Vậy em đi chuẩn bị cho nó một ít thuốc."
...
Sau khi nôn ra hết,
Karen có chút bất lực thở hổn hển.
Quay đầu lại, trông thấy Pall đang đứng ở cửa phòng tắm, con mèo đang nhìn cậu chằm chằm, nhìn kỹ thì thấy khóe miệng của cô hơi cong, Karen có một loại cảm giác như cô đang cười mình.
"Mày đang cười tao à?"
Vẻ mặt của Pall không thay đổi, cái đuôi ngoe nguẩy.
Lúc này, giọng nói của thím Mary từ bên ngoài truyền đến: "Karen, con bị cảm lạnh sao, thím lấy thuốc tới cho con nè."
"Được rồi thím, đợi chút nữa con ra ăn tiếp."
"Vậy bữa tối của con..."
Không,
Bữa tối đáng chết kia,
Karen không muốn quay lại cái bàn ăn kia nữa, thậm chí bây giờ anh cũng không muốn quay về lầu hai!
Lúc này toàn bộ lầu hai chắc hẳn đều tràn ngập mùi của món cá trích đóng hộp.
"Ở chỗ Lunt có rất nhiều đồ ăn vặt, con sẽ ăn đại một ít, bây giờ bụng con không thoải mái lắm, muốn ăn nhiều cũng không được."
"Vậy… Được rồi, con tự chú ý nhé, nếu đến sáng mai vẫn thấy khó chịu thì thím sẽ dẫn con đi phòng khám."
"Cảm ơn thím."
Thím Mary quay người rời đi,
Mơ hồ trong đó,
Karen nghe được bà ấy đang mắng em họ Lunt:
"Lunt, răng của con đều đã hư nhiều như vậy mà vẫn còn dám lén lút giấu đồ ăn vặt, nếu con không muốn răng của con nữa thì bây giờ để mẹ xé nát miệng của con đi!"
Bên trong phòng tắm, Karen đang cảm thấy có chút đau lòng cho em họ, trong lòng tràn ngập áy náy, sau đó thoải mái đi tắm.
Sau khi tắm xong, Karen vừa dùng khăn lau tóc vừa đi về phòng ngủ của mình.
Trên bàn trong phòng ngủ có đặt một ly sữa bò, bánh mì, nước và thuốc.
Lunt đang ngồi trên đất, sửa sang lấy chiếc hộp vốn được đặt ở lò xo dưới giường, lúc nghe thấy âm thanh Karen bước vào, cậu quay đầu lại, vô cùng tủi thân nhìn Karen:
"Anh trai, mẹ đã tịch thu hết bánh kẹo và sôcôla em giấu rồi."
Trên khuôn mặt của em họ không có một tia oán hận gì, cũng không trách Karen, chỉ là có chút bất lực.
"Sớm biết như thế này thì lúc trước em sẽ không tiết kiệm như thế, mỗi đêm cũng chỉ dám ăn một viên, đáng lẽ ra phải ăn thỏa thích đến khi hết mới đúng."
"Ha ha ha."