Số 13 Phố Mink

Chương 72: Thời khắc đi săn (3)

Chương 72: Thời khắc đi săn (3)


Khóe miệng của phu nhân Hughes lộ ra ý cười châm chọc:
"Chắc không gọi là có trình độ đâu nhỉ?"
"Tin tôi đi, thưa phu nhân, đó là sự báng bổ nghệ thuật thần thánh của một kẻ ngoại đạo như tôi, tôi đã sám hối vì điều đó không biết bao nhiêu lần trong lòng."
Phu nhân Hughes lấy trong túi ra một con dao, con dao này rất giống con dao của người bán thịt ở chợ, chắc là rất tiện để chặt xương sườn.
"Bây giờ cậu có thể nằm xuống. Hoặc, cậu có thể chọn cách chống cự ngay bây giờ. Bởi vì đây là cơ hội cuối cùng của cậu.
Phố Mink không phải là một trong những khu phố dành cho người vô gia cư, trị an ở đây vẫn luôn rất tốt. Vì vậy, một phát súng vang lên chắc chắn sẽ khiến nhiều người kinh ngạc, nhưng bạn hãy yên tâm, tôi có thể đảm bảo rằng tiếng súng nổ cũng đồng nghĩa với việc bạn đã bị thủng vài lỗ trên cơ thể."
“Đó thực sự là một lựa chọn khó khăn.” Karen cảm khái nói.
"Chính xác."
"Thưa phu nhân, tác phẩm đầu tiên của phu nhân là một bức tranh tôn giáo của Berry giáo, và tác phẩm thứ hai của phu nhân là bức tranh tôn giáo về giáo hội Vực Thẳm. Tôi rất tò mò, tác phẩm thứ ba của phu nhân sẽ... Không, bà đừng trả lời vội, hãy để tôi thử đoán....
Tôi đoán đó là giáo hội kỷ luật? "
Phu nhân Hughes có hơi bất ngờ.
“Tôi đoán đúng rồi sao?” Karen giả vờ rất vui sướng.
"Đúng vậy, cậu đã đoán đúng."
"Tôi sẽ tiếp tục đoán... Thứ mà phu nhân kính ngưỡng là bức tranh thần Trật tự trừng phạt con gái của ông ta - Ankara, ánh sáng của Trật tự, phải không?"
"Karen, tôi phải thừa nhận một điều, đó là cậu thật sự rất hiểu tôi."
"Vâng, thưa phu nhân, tôi nghĩ chúng ta có quá nhiều điểm tương đồng về thẩm mỹ và quá nhiều điều để giãi bày với nhau, vì vậy..."
"Bởi vậy nên tôi mới chọn cậu đó, Karen!"
"..." Karen.
"Thật ra, cậu không phải là người thay thế Mary. Lựa chọn đầu tiên của tôi cho tác phẩm này vốn chính là cậu. Nếu như chiều nay cậu trở lại muộn hơn, thì tôi đã chỉ có thể lùi một bước mà chọn Mary rồi."
"Thưa phu nhân, tôi nghĩ phu nhân phải lập kế hoạch tốt trước khi sáng tác. Cơ thể của Ankara là bị chia cắt đấy."
"Đúng, vậy nên tôi đã chuẩn bị xong rồi, tôi sẽ chặt cậu, ừm, sau khi cậu chết, để cậu không cảm thấy đau đớn nữa."
"Nhưng bà định làm thế nào để thể hiện bức tranh cảnh bị nuốt chửng bởi chiếc miệng khổng lồ của con thú dữ? Tôi không hi vọng rằng bà sẽ lặp lại những điều hối tiếc như của lão Darcy. Bà biết đấy, tác phẩm của lão Darcy, thật ra bà vẫn chưa thể thành công hoàn thành nó."
"Lần này, tôi có một cách rất hay."
Lúc này, Karen đột nhiên phát hiện ra một đốm đen trên khuôn mặt của phu nhân Hughes, và đốm đen đó đang từ từ lan rộng ra, che mất một bên mắt của phu nhân Hughes.
Và khi bà ta nói ra câu tiếp theo,
Giọng nói của phu nhân Hughes đã được thay đổi thêm âm điệu của một người đàn ông, nó trở nên dày và nặng:
"Cách thể hiện nghệ thuật lần này của tôi là băm cậu thành từng mảnh vụn, rồi ăn sạch cậu từng chút một."
Karen rất quen thuộc với giọng điệu này;
Cái giọng trong điện thoại: Cậu đã làm phiền quá trình sáng tạo nghệ thuật của tôi.
Chính là giọng nói lúc đó!
Vậy, phu nhân Hughes đang bị sao vậy?
Tất nhiên bà ấy không thể là một người đàn ông ăn mặc như một người phụ nữ giống Piaget. Bà ấy là một người phụ nữ. Karen có thể chắc chắn, vì khi lái xe buổi tối, lúc chiếc váy của phu nhân Hughes bị tốc hết lên, bên dưới váy của phu nhân ấy vẫn mặc một chiếc quần ren rất mỏng.
Mặc dù Karen không cố ý nhìn nó,
Nhưng chỉ cần một vài cái nhìn, nó đã rõ ràng rồi.
Vì vậy, phu nhân Hughes, hoàn toàn không phải là một người đàn ông!
Nhưng lúc này đây, cảm giác bà ta đang từng bước đi về phía mình, giống như... giống như bị thứ gì đó ám vào người, mang theo cảm xúc hoang tưởng và điên cuồng.
Ánh mắt Karen đảo quanh bốn phía, anh muốn túm lấy một chiếc giày cao gót màu đỏ vào lúc này, nhưng đáng tiếc, anh đã không nhìn thấy nó.
Sắc đỏ mà trước đây anh đã luôn muốn tránh, lúc này, anh lại vô cùng muốn nhìn thấy nó, thậm chí không ngại quỳ xuống hôn lên phần giày của cô ta.
"Karen, tôi thừa nhận trí tuệ của cậu và trình độ thưởng thức nghệ thuật của cậu đã vượt qua tôi. Vì vậy, tôi định dùng phương pháp này một là để hoàn thành tác phẩm của mình, hai là sau khi ăn thịt cậu, tôi cũng sẽ hợp nhất với cậu, kế thừa mọi thứ từ cậu."
"Tôi vẫn còn một thỉnh cầu cuối cùng, một cái thôi, thỉnh cầu nghệ thuật, hi vọng bà có thể đáp ứng tôi."
"Nói."
Karen chỉ vào chiếc radio hình ống đậu phộng kiểu cũ,
"Thưa phu nhân, tôi nghĩ khi phu nhân băm nát tôi, đó sẽ là một cảnh tượng rất đẹp với tiếng nhạc đêm êm dịu trên radio, phải không?"
Phu nhân Hughes do dự, bà ta thực sự đang suy nghĩ về đề nghị này, và sau đó:
"Tôi nghĩ cậu đúng."
Tiếp đó,
Bà ta với tay và nhấn công tắc radio.
Ngay lúc này,
Trong radio truyền ra những tiếng bông tuyết lạo xạo.
Ngay sau đó,
Một giọng nam từ tính phát ra từ đài phát thanh:
"Xin kính chào quý vị và các bạn thính giả, chào buổi tối mọi người. Chào mừng các bạn đến với chương trình ‘Chuyện của La Giai’..."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất