Chương 71: Thời khắc đi săn (2)
"Thưa phu nhân, tôi có thể thương lượng một việc với phu nhân không? Tôi sẽ lái xe đưa phu nhân về nhà ngay bây giờ. Phu nhân hãy ngủ một giấc thật ngon, chúng ta hãy coi những điều vừa rồi hoàn toàn không xảy ra. Thời tiết ngày mai sẽ rất tốt, có nắng chói chang và không khí trong lành.
Đừng lo lắng, tôi là người rất giỏi giữ bí mật."
"Tốt hơn hết cậu không nên nói chuyện tùy tiện lúc này, Karen, bởi vì mọi lời cậu nói bây giờ đều lọt vào tai tôi và những gì tôi nghe được đều đang không ngừng lặp lại rằng:
Tôi thật ngốc, tôi thật ngốc, tôi thật ngốc! "
"Vâng."
"Bây giờ tôi cần một nơi, một nơi yên tĩnh và không bị quấy rầy. Tôi hy vọng được qua đêm với cậu."
"Đó là vinh hạnh của tôi, thưa phu nhân, phu nhân muốn đi đâu?”
"Tôi đã hơi nóng lòng không đợi được nữa rồi, nhất là tối nay còn uống nhiều rượu, tôi cảm thấy rất phấn khích."
"Tôi cũng vậy, thưa phu nhân."
"Rẽ ở đằng trước đi tới số nhà 128. Căn đó mới chuyển đi phải không, vừa hay yên tĩnh."
Số nhà 128?
Karen bỗng thấy hơi... rối rắm.
Đó là khu vực mà anh cố tình bảo tài xế tránh qua mỗi khi bắt taxi đi ra hay vào.
Nhưng đồng thời, khi nghe tin phu nhân Hughes chọn căn nhà đó, anh lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh có bóng ma tâm lý với căn nhà đó,
Nhưng vấn đề là,
Tình hình hiện tại của anh đã tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn được nữa.
Gặp ma là một điều cực kỳ đáng sợ,
Nhưng trước khi chết,
Có gặp ma thì cũng không quá khó để chấp nhận nữa rồi.
Một là vì không có gì đáng sợ hơn cái chết, hai là sau khi chết, anh cũng sẽ trở thành đồng loại của chúng thôi.
Karen đạp ga từ từ, chiếc xe chuyển hướng êm ái với tốc độ không đổi, đi được một đoạn thì dừng lại trước số 128.
Phu nhân Hughes mở cửa xe trước, bước ra khỏi xe, rồi tiếp tục dùng họng súng chĩa vào Karen:
"Cậu cũng đi xuống."
"Dạ thưa phu nhân."
Karen ra khỏi xe.
"Mở cốp xe ra."
Karen đi ra phía sau và mở cốp xe ra, trong đó có một chiếc túi leo núi.
"Mang nó lên."
Karen nâng chiếc túi leo núi lên, nó hơi nặng, đánh giá đầu tiên qua cảm giác tiếp xúc, có khá nhiều đồ dùng trong đó.
“Trong này là cọ vẽ của bà sao?” Karen hỏi.
"Đúng vậy, cậu đã từng gọi nó là cọ vẽ của kẻ ngốc."
"Nếu tôi biết rằng người họa sĩ là phu nhân, tôi chắc chắn đã tôn thờ dưới váy của bà từ đầu."
"Đi vào bên trong."
"Vâng, thưa phu nhân."
Đẩy cửa sân ra, Karen xách cặp bước vào, theo sau là phu nhân Hughes.
Karen đang tự hỏi liệu nếu anh quăng chiếc túi leo núi này về phía sau thì anh có thể quật ngã phu nhân Hughes không.
Ngay lập tức, anh từ bỏ ý định này, vì anh nghi ngờ không biết mình có quăng quật được chiếc túi không.
Hơn nữa, Karen nhận thấy động tác của phu nhân Hughes với khẩu súng rất ổn định.
“Cậu có biết Mary và tôi gặp nhau khi nào không?” Phu nhân Hughes hỏi.
Theo logic của người bình thường, một người làm nhà tang lễ và một chủ lò hỏa táng phải có tiếng nói chung trong hợp tác kinh doanh;
Nhưng thật ra thím Mary làm chuyên gia trang điểm xác chết cũng chưa bao lâu, lò hỏa táng Hughes ban đầu do ông Hughes quản lý, sau khi ông Hughes đi thì mới do phu nhân Hughes tiếp quản.
"Lần đầu tiên tôi gặp Mary là vào một buổi chiều. Tôi vừa đoạt giải quán quân bắn súng. Trước khi lên sân khấu nhận giải, Mary đã đến trang điểm cho tôi."
"Thưa phu nhân, bà có thể yên tâm, tôi rất nhút nhát, tôi sẽ hoàn toàn làm theo mọi thứ phu nhân sai bảo."
"Được, bây giờ mở cửa ra."
"Tôi không có chìa khóa."
Karen đặt tay lên nắm cửa,
"Cạch",
Cửa đã được mở.
Cửa này không khóa!
Karen không biết là cách đây vài ngày, một thanh niên tên "Jeff" cũng đứng đây và cũng ngạc nhiên như vậy trước cánh cửa này.
“Đồ có giá trị trong nhà đều đã được chuyển hết đi rồi, sao phải khóa cửa?” Phu nhân Hughes cười nói “Dù khóa cửa thì trong túi xách của tôi vẫn có dụng cụ cạy mở.
Bây giờ, vào đi."
Karen xách túi bước vào nhà.
"Tiếp tục đi lên đi."
"Vâng."
"Tách!"
Phu nhân Hughes bật đèn.
“Thưa phu nhân, nếu phu nhân bật đèn, sẽ rất dễ gây sự chú ý của hàng xóm.” Karen ân cần nhắc nhở.
"Đây là một xã hội vô cảm, tôi không nghĩ rằng sẽ có hàng xóm để ý đến việc trong căn nhà vừa mới chuyển đi giờ này có sáng đèn hay không đâu, cũng không có ai rảnh mà báo cảnh sát vì chuyện này.
Tất nhiên, ngay cả khi có gọi cảnh sát thì khi cảnh sát đến, những gì nên xảy ra cũng đã xảy ra xong lâu rồi."
"Tôi rất đồng ý với ý kiến của phu nhân về cảnh sát. Tốc độ mà họ rời khỏi sở cảnh sát thậm chí còn không nhanh bằng xe tang của nhà chúng tôi."
"Đi lên lầu."
“Vâng, thưa phu nhân."
"Phòng ngủ chính."
"Được rồi, thưa phu nhân."
"Bây giờ, đặt túi xuống, sau đó cậu nằm xuống giường."
Karen bước đến giường và ngồi xuống.
Phu nhân Hughes một tay cầm súng, từ từ ngồi xổm xuống, mở chiếc túi ra, có vẻ như đang lấy dụng cụ bên trong.
"Thưa phu nhân, nếu không phải thím Mary nhất quyết kéo tôi đi ăn thịt nướng cùng, thì đêm nay phu nhân..."
“Đúng vậy, đối tượng sáng tác của tôi đêm nay lẽ ra phải là Mary, bà ấy là bạn thân của tôi, tôi biết bà ấy rất rõ, sau khi bà ấy hòa vào tác phẩm của tôi, tôi có thể có cảm giác thay thế tuyệt vời.
Giống như Cole biết phần nhạy cảm của tôi và Lão Darcy đã theo tôi bấy lâu nay.
Cậu nên hiểu rằng điều quan trọng nhất trong nghệ thuật là sự cộng hưởng. "
"Đúng vậy, thưa phu nhân, tôi hiểu rất rõ."