Chương 79: Cười (3)
Sau đó,
Alfred cũng cười, ban đầu chỉ nói rất khẽ, sau đó từ từ tăng âm lượng để phối hợp với sự hiện diện vĩ đại trước mặt anh ta.
Bên cạnh, cô Molly nhìn thấy Karen đang cười, sau đó thấy Alfred cũng cười, cô cũng bắt đầu cười hùa theo.
Karen - người vừa lấy lại ý thức ngừng tiếng cười, lại lần nữa không kìm được sau khi nghe thấy hai tiếng cười vang lên từ phía sau.
Đậu xanh, hai người cười cái quái gì!
"Hahahahaha ! !! !"
"Ha ha ha ha!"
"Ha ha ha ha!"
Cười quái gì, đừng chọc tôi cười nữa, thôi hết đi!
"Ha ha ha ha!"
Karen quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng điếu thuốc rớt khỏi miệng của cô Molly vì cô ấy không có tay cầm điếu thuốc.
Mẹ kiếp!
"Hahahahaha ! !!"
Karen cười đến mức ứa nước mắt.
“Hahahaha ! !!” Alfred cũng không thể dừng lại.
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, cô Molly đã tăng âm lượng cười lớn vì dù sao điếu thuốc cũng đã rơi ra.
Hai người điên thật!
Cười là dễ lây, ngay cả khi cười không thể giải thích được, khi người bên cạnh đột nhiên cười, bạn không kìm được cười lây, trong đầu bạn sẽ không hiểu tại sao, nhưng cơ thể lại không thể kiềm chế được.
Karen không biết mình đã cười bao lâu, tóm lại là cuối cùng cười đến mức suýt thiếu oxy, rồi mới từ từ dừng lại.
"Tôi đã không cười rất lâu rồi, gần như đã quên cảm giác cười là như thế nào."
Giọng cô Molly chậm rãi vang lên.
Cuối cùng cũng nói rồi.
Karen ngay lập tức lên tinh thần và bắt đầu sử dụng kỹ thuật ăn nói toàn năng của kiếp trước khi đưa ra lời khuyên cho bệnh nhân của mình:
"Đôi khi, nên học cách buông bỏ chấp niệm thì mới có thể nhặt lên được thứ mình thực sự muốn."
Cô Molly nghe vậy xong cơ thể nói chính xác là hai cái chân đẫy đà của cô khẽ chấn động;
Ngay sau đó cô lại quỳ xuống:
"Cám ơn ngài đã khai sáng, tôi sẽ ghi nhớ lời dạy của ngài."
Lúc này,
Alfred đột nhiên mở miệng nói:
"Thẩm phán của giáo hội kỷ luật đến rồi."
Thẩm phán? Giáo hội kỷ luật?
Karen hơi nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, trên con đường bên ngoài sân, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện... Dis.
Bên cạnh ông nội có một vật nhỏ, dưới màn đêm không chân thật lắm, nhưng ánh mắt như hổ phách của nó, chính là Pall.
Karen bây giờ gần như muốn hét lên theo bản năng: "Ông ơi cứu cháu với!"
Nhưng sau khi đánh giá khoảng cách giữa mình với hai người xung quanh và khoảng cách với ông nội, Karen đã từ bỏ kế hoạch này.
Nhưng dù thế nào đi nữa, sự xuất hiện của ông nội đã mang lại cho Karen cảm giác an toàn cực lớn.
Anh đứng đó, nhìn Dis ngoài cửa sổ và lạnh nhạt nói:
"Tôi sống trong nhà của ông ấy."
Mắt Alfred lập tức sáng lên và hỏi:
"Vị thẩm phán của giáo hội kỷ luật này là người hộ tống của ngài sao?"
Phải rồi, trước khi mỗi đấng vĩ đại trỗi dậy, bên cạnh đều sẽ có tùy tùng đúng lúc xuất hiện, họ sẽ bảo vệ ngài ấy vượt qua giai đoạn đầu khó khăn, trong mấy câu chuyện tôn giáo chẳng phải đều như vậy sao!
Người hộ tống có thể là một dị ma mạnh mẽ hoặc... một con người quyền năng.
Chẳng trách người này mạnh mẽ như vậy, nhưng vẫn luôn làm thẩm phán ở thành phố La giai, hóa ra hắn vẫn luôn có một sứ mệnh to lớn như vậy!
Karen trả lời:
"Ông ấy là ông nội của thân thể này của tôi, theo nghĩa huyết thống."
Karen thề rằng những lời này là hoàn toàn trung thực, và anh không thêm thắt gì hết.
Thực tế là Karen không dám nói dối trước mặt tên mắt đỏ này, bởi vì anh có cảm giác tên này cực kỳ nhạy cảm, anh ta có thể phát giác khi anh nói dối trước mặt anh ta.
Ông nội.... theo nghĩa huyết thống.
Vì vậy, đây là một vị thần giáng thế, ngài ấy mượn cơ thể con người để thụ thai, sinh ra, lớn lên, trưởng thành và thực hiện sứ mệnh lập giáo phái của mình!
Vậy là hợp lý rồi,
Mọi thứ đều hợp lý rồi!
Đây là một vị thần thật sự đã giáng xuống thế gian, một vị thần thật sự!
Vì vậy nên ngài ấy mới có một ngôn ngữ riêng của ngài ấy, bởi vì sự tồn tại của ngài ấy, tuổi thọ của ngài ấy từ lâu đã không thể đo bằng một nền văn minh!
Vậy nên ngài ấy mới có bài thánh ca thuộc về riêng mình, bởi vì ngài ấy là thần, bài hát của ngài ấy chính là thánh ca của ngài ấy, ngài ấy không cần đi từ không lên một, chính ngài ấy đã là một rồi!
Thần đã giáng thế, hơn nữa ngài ấy đã chuẩn bị mọi thứ!
Alfred lại lần nữa quỳ xuống, thành kính và sợ hãi nói:
"Xin ngài tha tội, bởi vì sự tùy hứng của tôi đã làm phiền các bước từ vĩ đại đến quang minh của ngài."
"Ta tha tội cho ngươi."
"Vô cùng cảm ơn lòng nhân từ của ngài."
Alfred không đứng dậy, nhưng hạ quyết tâm và nói thẳng:
"Tôi hy vọng có thể theo bước ngài, làm đôi cánh của ngài, làm lừa làm ngựa cho ngài và làm người hầu trung thành và vinh quang nhất của ngài!"
Cô Molly bên cạnh cũng nói thẳng:
"Tôi sẽ là đôi chân của ngài, chỉ để chứng kiến con đường vĩ đại của ngài."
Karen chớp mắt, cảnh tượng này khiến anh có chút luống cuống không biết làm sao;
Anh chỉ có thể lộ ra vẻ cười bất lực với ông nội đang đứng bên dưới.
.
...
Ở ngoài cửa căn nhà số 128 phố Mink,
Cả Dis và Pall đều đang ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ trên tầng hai.
Pall mở miệng nói:
“Dis, giờ ông hối hận rồi chứ.
Nghi thức tuyệt đối cấm kỵ đã triệu hồi con dị ma đáng sợ chân chính rồi.
Trước đó,
Đôi mắt của ông đã bị mê hoặc trước sự xuất hiện của nó, và nội tâm của ông cũng bị che mờ bởi cái gọi là tình cảm;
Nhìn đi,
Nó đã thu phục được hai con dị ma này rồi.
Ông nhìn kỹ đi,
Kẻ đã mọc thêm đôi cánh,
Đang nở một nụ cười khiêu khích với ông đấy."