Số 13 Phố Mink

Chương 78: Cười (2)

Chương 78: Cười (2)


Hộp thuốc lá được đổ ngược ra lòng bàn tay,
Gõ, rồi lại gõ một lần nữa,
Sau đó, một điếu thuốc rơi ra khỏi túi anh.
Lấy điếu thuốc ra, hướng đầu lọc xuống, để trên mu bàn tay, gõ, rồi lại gõ;
Cầm lên và cắn trên môi;
Sau đó đưa chiếc bật lửa có in hình bông hồng tím lên,
Cúi mặt xuống một góc 45 độ,
"Tách"
Bật lửa;
Sau đó vẩy chiếc máy đánh lửa rồi hít một hơi,
Tiếp theo kẹp điếu thuốc ra, hướng đầu điếu thuốc xuống và nhả vòng khói ra ngoài.
Đây là một tập hợp các quy trình tiêu chuẩn dành cho những người nghiện thuốc lá lâu năm. Hoặc, mỗi người nghiện thuốc lá lâu đều có những động tác quen thuộc của riêng họ, tư thế có nhiều khác biệt nhưng thần thái gần như đều như nhau.
Khi thực hiện hành động này, dường như có một bài nhạc nền vang lên quanh cơ thể bạn, bất kể bạn là ai, dù bạn đang ở đâu, dù bạn đang ở công trường xây dựng hay khu hút thuốc trong ga xe lửa hay chính là bạn bây giờ, bị hai "bóng ma" "nhìn chăm chú" bằng ánh nhìn chòng chọc như hổ đói;
Miễn là tập hợp các hành động này được bắt đầu, ít nhất là tại thời điểm này, bạn đang xa rời thế giới, quan sát thế giới bằng một ánh mắt sâu thẳm.
Mùi khói thuốc thoang thoảng bao trùm trong không khí.
Alfred tiếp tục quỳ, cô Molly cũng đang quỳ.
"Ha……"
Thân thể Alfred khẽ run lên, bất giác muốn ngẩng đầu lên, nhưng lại cố kiềm chế mong muốn nhất thời của mình.
Karen mím môi có phần cay đắng.
Sau đó, anh đổ ra một điếu thuốc khác,
Với sự kiềm chế cực kỳ mạnh mẽ, anh kìm lại bàn tay đang muốn run lên của mình và nói với Alfred:
"Làm một điếu?"
Ngài ấy đang hỏi mình?
Alfred do dự một lúc, và cuối cùng, anh ta lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên.
Anh ta nhìn thấy đấng vĩ đại đang đứng bên cửa sổ, tay cầm điếu thuốc và đưa về hướng mình, vầng trăng sáng soi trên người anh như một tầng hào quang, thiêng liêng bất khả xâm phạm.
"Vâng?"
"Tôi……"
Alfred chậm rãi đứng dậy, cẩn thận bước tới trước mặt Karen, đưa tay ra, cầm lấy điếu thuốc và cắn vào miệng.
Tiếp theo,
"Tách!"
Karen châm lửa bằng chiếc máy đánh lửa;
Cơ thể Alfred run lên, đáng vĩ đại, ngài sứ thần thật sự muốn châm... một điếu thuốc cho mình sao?
Thuốc lá và rượu vang đều mang đậm nét tinh hoa văn hóa, được thể hiện trong việc nâng ly rượu và thuốc lá;
Những việc này nếu là người trên làm thì thường sẽ khiến người dưới cực kỳ cảm động.
Alfred lại gần, châm lửa, hít một hơi đầy thấp thỏm và phấn khích, rồi lùi ra xa để ngăn khói mà anh ta nhả ra "va chạm" với đấng vĩ đại.
Ừm, rất tốt, anh ta đã hút rồi.
Karen lại lấy ra một điếu khác và nhìn cô Molly đang quỳ ở đó:
"Cô cũng hút chứ?"
Mẹ kiếp, rốt cuộc tôi đang làm gì thế này! ! !
Karen điên cuồng tự mắng mình trong lòng.
Cô Molly đứng dậy rồi ngơ ngác bước tới, đôi giày cao gót màu đỏ gõ từng nhịp thánh thót xuống sàn và bước đến trước mặt Karen.
Cô ấy không có tay,
Nhưng may mà cô ấy có một khuôn mặt.
Karen chủ động đưa đầu lọc vào miệng cô Molly, cô Molly hơi hướng mặt về phía trước, mở miệng và ngậm lấy.
Rồi Karen cầm chiếc máy đánh lửa lên và châm cho cô ấy.
Sau đó,
Cô Molly bắt đầu hút thuốc.
Bạn có thể tưởng tượng dáng vẻ cô Molly hút thuốc không? Đây là một bức tranh mà không một họa sĩ bình thường nào có thể phác họa ra được!
Karen thực sự đã nhìn thấy nó.
Sau đó, cho dù trong lòng Karen vô cùng kinh hãi, nhưng bức tranh không rõ ý nghĩa này như trực tiếp đập vào mắt anh, khiến anh muốn bật cười.
Karen kìm lại, kìm lại, kìm lại,
Để không phá hủy hình tượng của mình,
Anh quay người, hướng mặt ra cửa sổ.
Đồng thời,
Alfred và cô Molly theo sau, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ba người,
Đối diện với mặt trăng,
Mỗi người đều đang ngậm một điếu trong miệng.
Ôi chúa ơi,
Đây là một bức tranh quái dị cỡ nào chứ!
Karen cảm thấy quai hàm mình sắp nhịn đến khó chịu rồi.
Anh vô thức muốn hút thuốc để phân tán sự chú ý,
Sau đó anh hít một hơi, kết quả là ý cười không thể kìm lại được nữa, như thể mở cánh cổng để xả lũ, tràn hết ra ngoài.
"Hahahaha............ khụ khụ............ hahahaha......"
Anh bị sặc, ho dữ dội, nhưng ý cười đã không thể dừng lại được, cả quá trình của hành động này không thể kết thúc. Karen tiếp tục cười, vừa ho vừa cười lớn;
Cười đến mức chảy cả nước mắt,
Anh đã cười nhiều đến mức anh nghĩ rằng não của anh đã hỏng,
Anh đã cười đến mức tưởng rằng thôi xong rồi, sắp toi rồi.
Toi đến nơi rồi! ! !
Karen vừa tiếp tục cười, vừa hối hận đập tay vào bệ cửa sổ, vừa đập vừa tiếp tục cười.
Không được, không được cười nữa, mình phải dừng lại, dừng lại!
Alfred bị sốc trước cảnh tượng kỳ lạ phóng túng trước mặt, cô Molly ở bên cạnh cũng vậy.
Sự tồn tại vĩ đại trước mắt,
Cười điên cuồng, cười không kiềm chế, cười hết sức đơn thuần;


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất