Chương 83: Những sai lầm do tôi bắt đầu nên được kết thúc bởi tôi (4)
"Vậy kỳ thực anh không đánh lại ông ta sao?"
"Cô Molly, đây không phải là vấn đề chính!"
"Được rồi, xin lỗi."
"Hơn nữa, tôi cũng chưa dùng hết toàn lực, tôi sợ sẽ bị toàn giáo hội Trật Tự vây giết."
"Được rồi, anh nói tiếp đi."
"Tối hôm nay, tôi đã hiểu rồi."
“Có phải ngài ấy không?” Cô Molly hỏi, “Ông nội theo nghĩa huyết thống của một sự tồn tại vĩ đại? Nhưng lễ giáng thế của vị thần đó đã diễn ra ở Belwyn...”
Nói đến đây, cô Molly im lặng;
Bởi ngu xuẩn đến mức nào mới đi tổ chức nghi lễ cấm kỵ chắc chắn sẽ bị nhiều người để ý này ở thành phố nơi nhà mình đang sống? Chắc chắn phải đổi nơi cử hành rồi.
“Vì vậy, cô Molly, điều tôi nghi ngờ không phải là sự vĩ đại của ngài ấy, ngài ấy chắc chắn là một sự tồn tại vĩ đại, không có gì phải nghi ngờ về điều đó!
Điều tôi nghi ngờ và sợ hãi là dưới diện mạo của vị thần chân chính, nhỡ ngài ấy lại mang bản chất của một Tà thần thì sao?
Tà Thần,
Mặc dù chúng ta là hai dị ma, nhưng cũng rất lo ngại về sự xuất hiện của Tà Thần."
Alfred liếc nhìn khu vực mà lúc trước phu nhân Hughes đã bị nuốt chửng.
Lẩm bẩm:
“Ánh sáng của trật tự. Có lẽ ngài ấy là một tồn tại đáng sợ từng bị trấn áp bởi thần trật tự. "
Cô Molly mang chút nghi ngờ nói: "Vậy thì... cơ thể vật lý của tôi?"
Alfred ấn vành mũ xuống và nhắc nhở:
"Thả lỏng đi, dù là một vị thần chân chính hay Tà thần, ở trước mặt ngài ấy, chúng ta chỉ cần thể hiện vai trò của chính mình, không ồn ào, không làm phiền hay tọc mạch, và khi ngài ấy cần, chúng ta sẽ lập tức có mặt và bỏ ra mọi thứ."
"Alfred, anh có thể miêu tả rõ hơn về vai diễn này được không, tôi sợ mình sẽ diễn không tốt?"
"Được rồi, cô nghe cho rõ ràng."
Alfred mở rộng hai tay và nói:
"Gâu! Gâu! Gâu"
...
“Chuyện chỉ có như thế."
Karen vừa lái xe vừa nói với Dis những gì đã xảy ra tối nay, kể hết ra mà không kiêng dè gì.
Không biết tại sao,
Giữa lúc lái xe và nói chuyện, mỗi lần nhìn Pall ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu;
Karen sẽ nổi lên cảm xúc nóng nảy trong lòng, nhưng anh nghĩ mình chắc chắn không phải loại biến thái thích ngược đãi mèo.
"Ông ơi, ông thấy hai người đó có phải rất ngu ngốc không? Lúc đó cháu thực sự sợ chết khiếp. Cũng may là cháu đã lừa được họ và cứu sống được bản thân mình."
Dis - người đang ngồi ở ghế phụ, không nói gì.
Còn Pall ngồi hàng ghế sau nở nụ cười nhân cách hóa càng rõ ràng hơn.
Cuối cùng, chiếc xe đã dừng lại trước cửa lò hỏa táng Hughes.
Kể từ sau cái chết của lão Darcy, lò hỏa táng Hughes đã ngừng kinh doanh, mà kể cả nó không ngừng kinh doanh thì muộn như thế này, nó cũng đã đóng cửa từ lâu rồi.
“Tới đây làm gì?” Cuối cùng thì Dis cũng lên tiếng.
Karen giải thích: "Phía cảnh sát trưởng Duke chắc rất nhanh sẽ tìm ra manh mối và phát hiện ra rằng phu nhân Hughes là hung thủ thực sự."
Trừ khi cảnh sát trưởng Duke là một gã ngu ngốc, không, ngay cả khi gã ngu ngốc đó là cảnh sát trưởng Duke, anh ta cũng sẽ phá được án.
"Vậy nên cháu định đưa quần áo và xe hơi của phu nhân Hughes trở lại lò hỏa táng, tạo ra hiện trường giả rằng phu nhân Hughes biết rằng sự việc đã được phơi bày và đã bỏ trốn. Dù gì thì chúng ta cũng không thể tìm thấy phu nhân Hughes về lại nữa."
Bà ấy đã chẳng còn nữa rồi.
Nghe vậy, Dis gật đầu.
Karen ôm quần áo của phu nhân Hughes bước xuống xe, chiếc xe này cũng là của phu nhân Hughes.
Trong đống đồ để lại có một chùm chìa khóa. Karen mở khóa cửa và xách túi leo núi vào trong, Dis đi theo sau Karen.
Pall bước từng bước chân mèo một cách ưu nhã, theo sau đó là ánh trăng trải dài bóng của nó.
Karen đi đến phòng làm việc, nơi này được ngăn cách với phòng thiêu bằng một bức tường.
Sáng sớm trong lò hỏa táng đã là một bầu không khí tĩnh mịch đầy áp lực.
Karen đặt quần áo của phu nhân Hughes xuống đất và trên bàn, sau đó mở túi leo núi và lấy đồ dùng bên trong ra, đúng là khá phong phú.
Mặc dù phu nhân Hughes có trình độ nghệ thuật rất bình thường, nhưng bà đã chuẩn bị các dụng cụ mỹ thuật rất đầy đủ, giống như học sinh luôn thích chuẩn bị văn phòng phẩm mới trước khi đi học vậy.
Karen kéo một chiếc ghế và ngồi lên đó;
"Ông ơi, cháu đoán là tối nay cảnh sát có thể tìm ra hung thủ là ai. Họ chắc chắn sẽ ngay lập tức cử cảnh sát đến lò hỏa táng. Đương nhiên, nếu họ không đến, ông có thể gọi cảnh sát. Sau đó nói là đêm nay cháu trai của ông đưa phu nhân Hughes về, mãi đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu.
Ngoài ra, ông hãy trói cháu vào chiếc ghế này để tạo hiện trường giả rằng cháu là một người bị hại.
Về phần phu nhân Hughes, có thể nói là lúc cảnh sát đến đây, phu nhân Hughes đã thấy được động tĩnh nên chạy trước rồi.
Chủ yếu là tối nay, các hoạt động của cháu với thím Mary và phu nhân Hughes không thể giấu được cảnh sát, vì vậy chúng ta phải làm điều này như một kết thúc."
Dis gật đầu.
Ông đi vòng ra sau Karen, lặng lẽ lấy ra một con dao găm từ đống đồ dùng trong túi leo núi và chơi với nó.
Karen ngồi trên ghế vẫn chờ ông nội trói mình, không biết mọi chuyện phía sau;
Anh chỉ nhìn thấy con mèo đen Pall đang ngồi xổm trước mặt anh, nụ cười trên mặt nó khiến anh càng ngày càng cảm thấy khó chịu;
"Ông ơi, còn có một cách khác, ông có thể dùng một số đồ dùng để đánh cháu bất tỉnh, để khi cảnh sát đến thì hiệu quả sẽ tốt hơn, cháu sẽ có thể bịa lý do dễ hơn.
Hoặc ông tìm xem ở đây có loại thuốc an thần nào như thuốc ngủ không, chủ yếu để sau này giải trình với cảnh sát sẽ dễ hơn. "
"Không cần phải phiền phức như vậy."
Dis bước tới chỗ Karen.
Karen mỉm cười nói:
"Tất nhiên, mọi chuyện đều nhờ ông quyết định, ông chọn gì cũng được. Cháu tin ông..."
"Phập!"
Cơn đau dữ dội ập đến,
Karen cúi đầu không dám tin.
Anh đã nhìn thấy một con dao găm đã được cắm vào lồng ngực của anh.
Bên tai truyền đến giọng nói của ông nội:
"Những sai lầm do tôi bắt đầu nên được kết thúc bởi tôi."