Số 13 Phố Mink

Chương 84: Không có tư cách (1)

Chương 84: Không có tư cách (1)


Thật khó ngửi, là mùi của thuốc sát trùng.
Đau quá, mỗi lần hô hấp đều rất đau đớn.
Tôi là ai?
Tôi là Chu Huân.
Không,
Tôi là Karen.
Karen chậm rãi mở mắt ra, ánh nắng quá lóa mắt khiến anh không thể không nhắm mắt lại thêm lần nữa.
Qua một hồi lâu, Karen từng bước thích ứng được với loại ánh sáng sáng ngời này, anh lại từng bước từ từ mở mắt ra.
Anh nhìn thấy màu trắng của ga giường, màu trắng của chăn mền, còn nhìn thấy quần áo bệnh nhân trắng xanh đan xen trên người mình cùng với cô em họ Mina đang ngồi phía bên dưới giường anh làm bài tập.
Mina dường như đã nhận ra điều gì, nghiêng đầu sang nhìn về phía Karen. Khi nhìn thấy Karen đã mở mắt tỉnh lại, cô ngay lập tức che miệng lại, hai mắt đẫm lệ.
Ngay lập tức,
Mina đá em trai Lunt, người cũng đang cùng ngồi làm bài tập với mình là Lunt ngã xuống.
“Anh tỉnh, Anh đã tỉnh rồi. Lunt mau đi gọi bác sĩ tới, gọi bác sĩ tới”.
“Được, được ạ”.
Lunt đứng từ dưới đất lên, bỏ lại bài tập về nhà ở đó, chạy nhanh ra phía bên ngoài phòng bệnh.
“Anh, anh hiện giờ vẫn ổn chứ?” Mina lo lắng hỏi thăm.
“Nước.... nước...”.
Karen cảm thấy bờ môi mình rất khô, là loại khô mà khi đưa tay lên sờ có thể trực tiếp sờ thấy da môi bong tróc
“Vâng ạ”.
Mina nhanh chóng mang tới một cốc nước, thả vào trong đó một cái ống hút rồi đưa đến bên miệng Karen.
Karen cắn ống hút, bắt đầu uống nước.
Sau khi uống xong,
Karen hé miệng.
Mina đến cầm chiếc khăn ướt lên, giúp Karen lau mặt.
Lúc này, Lunt đưa bác sĩ tới.
Trước tiên bác sĩ kiểm tra tình trạng cơ thể của Karen, sau đó mở băng vết thương ở ngực kiểm tra vết thương và gật đầu mỉm cười:
“Chàng trai trẻ, không sao rồi, mặc dù vết thương sâu nhưng lại không ảnh hưởng đến lá lách, cậu cực kỳ may mắn, thật đó.”
Karen khẽ gật đầu,
Bác sĩ yêu cầu y tá thay băng, sau khi hoàn tất, bác sĩ nói với Karen:
“Chú ý nghỉ ngơi, bây giờ cậu đã tỉnh lại rồi thì theo dõi thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện”.
“Cảm ơn bác sĩ”. Mina thay mặt Karen cảm ơn.
“Không có gì.”
Bác sĩ và y tá rời đi.
Karen chống hai tay cố gắng ngồi dậy.
Mina và Lunt thấy thế mỗi người một bên hỗ trợ để giúp Karen ngồi dậy, ngay sau đó đem hai cái gối đầu xếp ở sau lưng Karen, cuối cùng anh cũng có thể dựa vào.
“Mina, anh đã ngủ bao nhiêu lâu rồi?”
“Hai ngày. Bác sĩ nói rằng anh bị mất máu quá nhiều”.
“Ừm”.
Karen nhẹ nhàng cử động cổ mấy lần, chỉ cần không động vào vết thương trên ngực, còn lại việc hoạt động không có gì đáng ngại.
“Chú cảnh sát, nơi này là phòng bệnh, không được hút thuốc”.
“Tôi không có hút thuốc, tôi hút tẩu cơ mà.”
“Hút tẩu cũng không được”.
“Tôi không châm thuốc nữa, cháu tránh ra đi”.
Cảnh sát trưởng Duke đi vào. Sau khi đi vào xong liền trực tiếp cười to “haha”:
“Tôi vừa mới tới bệnh viện, lập tức nghe tin cậu đã tỉnh rồi.”
“Cảnh sát trưởng...”
Cảnh sát trưởng Duke kéo một cái ghế đến cạnh bên giường bệnh của Karen ngồi xuống.
“Cậu nói không sai, không sai một chút nào hết, hung thủ thật sự là rất ngu ngốc, nếu như không phải chúng ta mất quá nhiều thời gian để điều tra danh tính của nạn nhân trước tiên thì hung thủ đã sớm bị phát hiện ra”.
Karen nhìn cảnh sát trưởng Duke nói:
“Bà Hughes...”
“Rất xin lỗi, khi tôi đưa đội cảnh sát đến nhà hỏa táng Hughes thì cậu đã bị trói vào ghế, ngực bị dao cắm vào,...” Cảnh sát trưởng Duke dùng cả hai tay để ra hiệu “Tin tốt duy nhất lúc đó là cậu vẫn còn sống và chúng tôi đã đưa cậu đến bệnh viện kịp thời”.
Nói xong, cảnh sát trưởng Duke thở dài:
“Thật không may, sự hiện diện của chúng tôi đã làm kinh động đến phu nhân Hughes. Bà ta đã bỏ chạy rồi. Chúng tôi đã không bắt được bà ta.”
“Haizzz....” Karen cũng thở dài.
“Về sự việc xảy ra tối hôm đó, tôi có nghe lời cô của cháu kể lại, bà ta thực sự là một kẻ điên, thực sự đã xuống tay với ngay cả những người xung quanh”.
Karen khẽ gật đầu.
“Vậy thì cậu có biết được bà ta đã đi đâu không?”.
Karen nghe xong, lắc đầu giải thích: “Lúc tôi đưa bà ta trở về, tôi bị bà ta chĩa súng vào.”
“Đồ điên, đúng là đồ điên” Cảnh sát trưởng Duke lại hét từ đó lên một lần nữa “Bà ta giết người mà không có một chút lý trí nào cả”.
Có lẽ là vì ông đã nhận thức được sâu sắc bà Hughes là một kẻ sát nhân “điên cuồng” vì thế cảnh sát trưởng Duke không định tiếp tục nói chuyện với Karen về vụ việc.
Sau khi nhận được câu trả lời, bạn sẽ thấy đối với loại hung thủ như vậy, việc phân tích và điều tra quá tỉ mỉ chẳng khác nào đi trêu chọc kẻ mắt mù.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất