Chương 89: Tiếng kêu gào bên trong…phòng xác (2)
Dis im lặng,
Sau đó,
Dis lại cười,
Nói:
“Những người ngoài kia, cũng đâu có gọi tôi là ông nội.”
…
Tỉnh dậy sau một giấc, trời đã sáng rồi.
Karen nhấn chuông, không bao lâu sau, chị y tá Mina bước vào, cười và hỏi: “Karen, quyển sách đó có hay không?”
“Cốt truyện thú vị lắm ạ.”
“Tôi cứ nghĩ chỉ có con gái tụi tôi mới thích đọc thể loại truyện này.”
“Con trai cũng thích mà, vì có thể hiểu rõ con gái hơn.”
“Em vui tính thật đấy.”
Mina đưa tay đỡ Karen đứng dậy, giúp anh mặc quần áo, dưới sự dìu giúp của Mina, Karen bước đến nhà vệ sinh cá nhân trong phòng bệnh của mình, sao khi tắm rửa xong, cô ấy lại chăm cho Karen dùng bữa sáng.
Bữa sáng là cháo bắp cùng với một số loại trái cây.
Karen thật ra không thích kiểu kết hợp trái cây với bữa chính như thế này, mặc dù có thể nó rất tốt cho sức khỏe và cũng giàu dinh dưỡng.
“Tôi có thể đỡ cậu đi dạo một chút đó?”
“Có thể không?” Karen hỏi.
Anh không phải hỏi rằng việc này liệu có nằm trong phạm vi phục vụ của Mina hay không, mà là hỏi vết thương có cho phép hay không.
“Có thể, bác sĩ bảo rằng nguyên nhân chủ yêu khiến cậu bị hôn mê là do mất quá nhiều máu…”
Mina đặt tay lên trước ngực của Karen xoa xoa,
ừm,
tuy rằng vết thương nằm ở bên kia.
“Những hoạt động phù hợp có thể khiến cậu hồi phục nhanh hơn.”
“Cảm ơn.”
Dưới sự giúp đỡ của Mina, Karen bước ra ngoài phòng bệnh, tiện hơn nữa là, phòng bệnh nằm ngay tầng 1.
Bước ra bên ngoài, hít thở không khí trong lành, tắm mình dưới ánh nắng, đại khái chỉ lúc này con người ta mới ý thức được tầm quan trọng của sức khỏe, đương nhiên, không được bao lâu sau thì bước vào lại bên trong vòng tuần hoàn hủy hoại sức khỏe.
“Cô bao nhiêu tuổi?” Karen hỏi Mina.
“Mười bảy tuổi, vừa mới tốt nghiệp trường y tế, tôi biết cậu mười lăm tuổi, tôi lớn hơn cậu.”
Ở Thụy Lam, mười lăm tuổi là “ngưỡng thành niên”, thông thường mà nói, người đủ mười lăm tuổi nếu không tiếp tục đi học, thì có thể ra làm việc, vài đứa trẻ điều kiện gia đình không tốt, sẽ ra ngoài làm việc sớm hơn một chút.
Mặc dù Thụy Lam có luật nghiêm cấm sử dụng lao động trẻ em (chỉ người dưới mười lăm tuổi), nhưng lao động mà các chủ công xưởng dùng không phải trẻ em, mà là những linh kiện máy móc có thể tiêu dùng.
Nói tóm lại, theo những gì Karen hiểu được sau khi tỉnh lại, thì đây là một xã hội mà khoảng cách giàu nghèo rất lớn.
Sự cách biệt không chỉ thể hiện ở gia đình Inmerais và gia đình Adams, mà là ở sự bôn ba mỗi ngày của tầng lớp dưới đáy xã hội, có khi chỉ vấn đề cơm ăn áo mặc cho cả gia đình cũng có chút khó khăn.
Karen lúc trước thường hay đo mức lương, mức thu nhập tháng của một nhân công bình thường là 2000 Rupee, đây là lấy mức thu nhập của công nhân trong nhà máy lớn ra để ước lượng, trên thực tế có rất nhiều công nhân trong các xưởng nhỏ lẻ tẻ thu nhập một ngày còn chưa đến 40 Rupee, dân buôn đen từ nơi khác đến thì mức lương còn thấp hơn thế nữa.
Số người ở tầng lớp này thật sự rất lớn, nhưng Karen không tiếp xúc được với họ, bởi vì khách hàng của nhà Inmerais, tệ lắm cũng thuộc hạng trung lưu, ngay cả đơn phúc lợi mà thím Mary vẫn luôn miệng chê, ông ấy trước tiên cũng phải có hộ khẩu của thành phố này rõ ràng minh bạch.
“Tôi biết gia đình cậu.” Mina nói.
“Ồ?”
“Nhà Inmerais, khi cô tôi qua đời, tang lễ được làm tại nhà của cậu, nhưng ngày hôm đó tôi không nhìn thấy cậu.”
“Vậy quả là đáng tiếc, bỏ lỡ mất rồi.”
“Cậu thú vị thật đấy, tôi vẫn chưa có bạn trai đâu.”
Karen chớp mắt vài cái, nhận ra rằng Mina đã hiểu nhầm ý của bản thân mình.
Tản bộ được một lúc, Karen cảm thấy trán mình đã đổ mồ hôi, Mina đỡ anh ngồi xuống băng ghế dài, lấy khăn tay ra rồi bắt đầu cẩn thận lau mồ hôi cho anh ấy.
Mỗi nét mày mỗi nụ cười của cô ấy, thật ra đều mang theo một biểu hiện có chủ ý.
Đây không phải là một “từ chỉ trích” gì cả, dù là nam hay nữ, khi gặp phải người khác giới mà bản thân cảm thấy thích, đều sẽ cố ý thể hiện ra mặt tốt đẹp của chính mình.
“Bình thường cậu thích làm gì?” Mina hỏi.
“Thích phụ giúp người trong nhà làm này nọ, ví dụ như giúp thím tôi lau chùi thi thể.”
“…” Mina.
Lúc này, Karen nhìn thấy phía trước xuất hiện ba bóng dáng quen thuộc.
Chú Mason, Paul và Ron.
Chú Mason hai tay đút vào túi quần, đi đằng trước;
Paul và Ron mỗi người khiêng một chiếc xe đẩy cứu thương
“Chú!”
Karen hô lên một tiếng.
“Ơi, Karen.” Chú Mason mỉm cười bước qua đấy, “Chú còn đang định đến phòng bệnh của con để thăm con đây.”
“Thiếu gia Karen.”
“Thiếu gia trông có vẻ đang hồi phục rất tốt.”
“Chú, đây là?”
“Ồ, hôm trước đến bệnh viện thăm con, lúc đó con vẫn đang hôn mê, cho nên chú cùng chủ nhiệm khoa nội trú của bệnh viện đi uống trà chiều, thế nên hôm nay mới đến đây.”
Chú Mason tặng cho Karen một ánh mắt con hiểu mà.
Karen cười cười gật đầu.