Chương 90: Tiếng kêu gào bên trong…phòng xác (3)
“Chú đi trước đây, chiều chú lại đến thăm con nhé.”
“Dạ chú.”
Chắc chắn là kinh doanh vẫn quan trọng hơn, bệnh viện này nằm ở khu Murdoch, cách phố Mink cũng khá xa, trước giờ không thuộc phạm vi “thế mạnh làm ăn” của nhà Inmerais, vì thế nên nhân cơ hội này, cũng xem như mở rộng sức ảnh hưởng kinh doanh của gia đình.
Tuy nhiên, vị khách này phải được đón về nhà nhanh chóng, nếu không thì những nhà tang lễ tại địa phương này sẽ ập đến giành “khách”.
“Ông ấy là chú của cậu à?” Mina hỏi.
“Đúng vậy.”
“Người nhà của cậu, đều trông rất đẹp trai đấy.”
“Cảm ơn.”
Đây không phải câu nịnh bợ gì của Mina cả, tuy rằng chú đã lớn tuổi rồi, trên phương diện vóc dáng không thể nào so với đám thanh niên còn trẻ được, thế nhưng ngay cả hiện tại, hình tượng của chú vẫn có thể xem là “lịch lãm”, càng xứng với từ “đẹp trai” ở đàn ông trong độ tuổi này.
Từ một quý bà tiểu tư sản trung lưu về làm thợ trang điểm xác chết, thím Mary vẫn luôn sát cánh không rời bên chú, đây chắc chắn là vì yêu, thế nhưng yêu cũng cần được chứng thực;
Trong ngày có chuyện gì không hài lòng, thì cũng phải trang điểm đẹp như mọi ngày khác, nếu như người đó trông còn xấu tệ hơn thế, vậy thì lão nương đây trang điểm cái nỗi gì nữa?
“Tất nhiên là cậu cũng rất đẹp trai.” Mina nói.
“Cảm ơn.”
Đối với kiểu “tán thưởng” này, Karen đã phần nào miễn nhiễm rồi, nó cũng gần tương đương với việc bảo rằng thời tiết hôm nay thật đẹp.
“Có thể hỏi cậu về một vấn đề cá nhân không?” Mina hỏi.
“Ừm, tất nhiên là được.”
“Mức thu nhập chi tiêu một tháng của cậu là bao nhiêu?”
“Đủ dùng, nhưng không biết rõ cụ thể là bao nhiêu.” Karen nhớ rằng mình đã chính thức trở thành người làm việc cho gia tộc, có thể hưởng lợi nhuận được chia, cho nên anh cũng không biết hiện tại thu nhập mỗi tháng của bản thân vào khoảng bao nhiêu.
“Mỗi tháng tôi được 1200 Rupee.” Mina nói, “Chỉ vừa đủ dùng, cũng không để dành được bao nhiêu cả.”
“Lương thấp vậy sao?”
“Phúc lợi cũng tốt một chút, mức lương sẽ tăng theo tuổi nghề.” Mina giải thích, “Tuy nhiên tôi cũng không thích công việc y tá này cho lắm, được chăm sóc cho cậu thì tôi rất vui, nhưng đôi khi cũng phải chăm sóc những cụ bà lớn tuổi tính tình khó chịu, còn phải chăm sóc những ông lão dê xồm nữa.”
“Nhưng vị khách còn sống, luôn phiền phức vậy đó.”
“Đúng vậy.” Mina mở tròn mắt, “Ừm…”
Thật ra cô gái này rất thú vị, Karen không hề có ác cảm gì với cô ấy, cô ấy rất thẳng thắn, và cũng rất chân thành.
Cho dù bỏ qua yếu tố ngoại hình của bản thân, thì gia cảnh của nhà Inmerais cũng đủ khiến cho mình vô cùng tự tin trên sàn xem mắt, những ảnh hưởng không tốt đến từ nhà tang lễ các thứ, không đáng là gì trước đồng tiền Rupee.
Chẳng qua là Karen vẫn chưa có ý định kết hôn ở nơi này, thứ nhất là vì cảm thấy bản thân mình còn trẻ, thứ hai là vì anh còn vấn đề lớn hơn chưa thể giải quyết xong.
“Chúng ta đi về thôi, tôi muốn nằm nghỉ một chút.”
“Được, tôi đỡ cậu dậy.”
Dưới sự dìu giúp của Mina, Karen về lại khu nội trú của bệnh viện, khi bước về đến trước cửa phòng bệnh, y tá trưởng hướng về phía này hô lên:
“Mina, cô qua đây một lát, mang huyết tương đến phòng phẫu thuật gấp, bên đó đang thiếu người.”
“Dạ được.”
Karen đứng ngay cửa phòng bệnh, hít một hơi;
Không hiểu vì sao, anh ấy luôn cảm thấy mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh nồng hơn bên ngoài rất nhiều.
Tuy nhiên,
Khi Karen vừa mới bước một chân vào phòng bệnh,
bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng động “sột soạt” vang lên:
“Tiền của tôi… Tiền của tôi… Tiền của tôi… Tiền của tôi…”
Karen sững người tại chỗ.
Cảm giác này, khiến anh ấy trong phút chốc nhớ lại lần đầu ở nhà nghe thấy tiếng nức nở của ông Mosan dưới tầng hầm.
“Tiền của tôi… Tiền của tôi… Tiền của tôi… Tiền của tôi…”
Âm thanh đó vẫn tiếp tục vang lên.
Karen không thèm để ý, bước vào phòng bệnh, quay về giường nằm, cầm quyển tiểu thuyết lên, chuẩn bị tiếp tục đọc.
“Meo…”
Pall nhảy đến bên mép giường, nhìn anh.
“Tiền của tôi… Tiền của tôi… Tiền của tôi…”
Cái thứ âm thanh chết tiệt này, ngày càng to hơn một cách khó hiểu, như thể có một bà lão đang nằm dưới gầm giường của mình và không ngừng lầm bầm cho mình nghe.
Karen bỏ quyển sách xuống, dùng hai tay bịt tai lại.
Âm thanh vẫn thế;
Âm thanh này, không phải do “nghe” thấy.
“Meo…”
Pall lại kêu thêm một tiếng.
Karen đưa tay ra, bắt lấy Pall kéo đến trước mặt mình, để bụng nó hướng về mình.
Sau khi bị đưa vào tư thế này, Pall khi nãy vốn vô cùng cao lãnh trong phút chốc trở nên khó chịu, thậm chí còn có chút ngại ngùng.
“Trò quỷ của ngươi à?”
Pall lắc lắc đầu, đồng thời lấy đuôi che đi phần bụng của mình.
“Chắc chắn là trò quỷ mà ngươi làm rồi.”
“Meo!”
Pall lần nữa lắc đầu, tỏ ý phủ nhận.