Chương 93: Cậu ăn trộm tiền của tôi à? (1)
Karen xuống giường và đi đến cửa phòng bệnh.
Sau đó, anh dừng lại, cúi đầu xuống nhìn Pall đang lấy chân kéo quần anh.
Pall nói: “Ngươi xác định ngươi muốn đi xem xét tình hình sao?"
"Ừm?"
"Ý của ta là, Dis không có ở đây, cậu không cần phải vội vã thể hiện lòng tốt của mình."
"Tôi sao?"
"Đúng vậy, mặt khác thực ra, Dis không phải là người tốt cho lắm, ông cụ chỉ tốt với người trong gia đình, vì là bạn nên ta nhắc nhở một chút."
"Tôi nhớ kỹ rồi."
"Tốt."
"Tuy nhiên, tôi không nói rằng tôi sẽ xuống để kiểm tra tình hình."
Nói xong, Karen đóng cửa phòng bệnh, rồi kéo một chiếc tủ dài bên cạnh chặn ở phía sau cánh cửa.
"Tôi chỉ sợ rằng thứ đó sẽ lao vào sau khi giết người điên cuồng."
Pall lùi lại vài bước, nói:
"Không hổ là một dị ma máu lạnh."
"Nếu ta nhớ không lầm, thì kế bên ta là cầu thang dẫn xuống tầng hầm, khoảng cách quá gần."
"Đúng."
Karen quay lại giường, ngồi xuống.
"Phổ Nhị."
"Ta thực sự không thích cái tên mà cậu đã đổi cho ta, cách phát âm này quá kì lạ."
"Tôi cảm thấy cái tên này rất tình thơ ý họa."
“Có phải rất nghệ thuật không?” Pall nhảy quay lại giường: “Đúng rồi, có một chuyện ta luôn tò mò, đó là ngôn ngữ của cậu.”
“Ngôn ngữ?"
"Đúng, ví dụ như đậu xanh rau má có nghĩa là gì?"
"Cùng với việc nhốt cô vào phòng tắm với một con mèo hoang đực cũng gần giống như vậy."
"Ta hiểu."
Pall nằm xuống và bắt đầu sửa sang lại bộ lông của mình.
“Tôi cũng có điều tò mò.” Karen hỏi.
"Cậu nói đi."
“Cô đánh được không?"
“Đánh nhau sao?” Pall bất lực nói: “Ta từng đánh nhau rất giỏi.”
"Trước đây, là bao lâu?"
"Hơn một trăm năm trước."
“Cô có thể sống lâu như vậy?"
"Đổi lại nếu cậu biến thành một con mèo, sống trong hai trăm năm, cậu sẽ không phải ghen tị. Lần đầu tiên khi ta đến nhà Inmerais, Dis chỉ là một đứa trẻ. Bây giờ, cháu gái của Dis là Mina đã bắt đầu biết dùng băng vệ sinh rồi. A, thời gian."
"Cô có thể không lấy Mina làm ví dụ được không?"
"Được rồi, để ta thay. Tháng trước, Chris đã học cách sử dụng chính đôi tay của mình."
“Tại sao bên ngoài vẫn còn yên tĩnh như vậy?” Karen tự hỏi.
"Có vẻ như cô ấy không lao lên như điên?" Pall nghi ngờ nói: "Hoặc có thể cậu nghe nhầm?"
"Rất rõ ràng, tôi thậm chí còn nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ."
"Ồ, thật tuyệt vời. Coi như thần bộc đã trải qua quá trình thanh lọc hoàn toàn, có lẽ cũng không có người có nhận thức phóng đại như cậu."
"Thần hầu, là một nghề nghiệp sao?”
"Ở bên trong giáo hội Trật tự mà nói thì là như thế này. Là loại ở hạng chót của giáo hội, đương nhiên, không giống như những cha xứ ở giáo đường bình thường thích nghe trộm phụ nữ bên ngoài."
"Dis là loại nào? Thẩm phán quan ở cấp bậc nào?"
Karen nhớ rằng Alfred đã gọi Dis: Thẩm phán quan đại nhân.
“Thần bộc là Tịnh Hóa quan.
Thần khải là Khấu Vấn quan.
Thần mục là Phản Tư quan
Cấp thứ tư là thẩm phán quan, ông cụ là thẩm phán quan ở thành phố La Giai. Tất cả những dị ma vi phạm lời dạy của thẩm phán quan đều là mục tiêu bị loại bỏ của ông.
Hơn nữa, Dis không phải là một thẩm phán bình thường, ta đã theo dõi ông ta từ nhỏ đến khi lớn lên, ta đã rất ngạc nhiên trước tài năng của ông ấy, tất nhiên, ông ấy không phải là không có khuyết điểm, chẳng hạn như việc ông ấy thiếu tôn trọng người già."
“Thần bộc, thần khải và thần Mục, là quan chức hay là đối với các cảnh giới?”
"Tương ứng với trình độ."
"Trình độ?"
"Đúng vậy, trình độ thần linh khí tức ở ba giai đoạn là khác nhau."
“Thần linh khí tức?"
"Trên thực tế, không có thần linh khí tức, mà chỉ là một biểu hiện mà thôi. Về bản chất, linh khí trên người Alfred, linh khí trên người bà chủ Hughes khi bà bị nhập vào, và linh khí trên người Dis thực sự giống nhau."
“Cho nên…"
"Cho nên, những thống giáo hội đang hét lên và gào thét với những dị ma từ trên trời rơi xuống, kì thật chỉ có một, tất cả dị ma chết tiệt đều khác nhau ở chỗ là bọn chúng đứng ở chỗ Quang Minh và có quyền nói.
Ngoài ra, một số dị ma không có đầu óc, cậu có biết ý ta là gì không?"
"Không có đầu óc?"
“Một con dị ma có đầu óc thì có thể đạt được một địa vị nhất định nếu nắm đấm đủ cứng, thậm chí có thể đến giáo thờ với tư cách là một khách mời, ví dụ như ta trước đây.
Nếu một số thành viên của Giáo hội Chính thống mất đi, họ sẽ đi từ Quang Minh đến Hắc Ám, từ các quan viên thần chức được mọi người kính trọng cho đến những dị ma bị mọi người kêu gọi giết chết.”
"Tôi có chút... Hiểu."
“Những thứ này cậu thực sự không biết?” Pall tò mò hỏi.