Chương 92: Tiếng kêu gào bên trong…phòng xác (5)
“Ta không biết!”
“Liệu có liên quan gì đến Karen trước đây không?”
“Ngươi cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi, ngươi không phải Karen thật!”
Pall vểnh đuôi lên, bày ra “biểu cảm” ngươi cuối cùng cũng lỡ miệng nói ra rồi.
“Đúng vậy, tôi không phải Karen, ngươi mau đi tố giác cho Dis biết đi.”
Pall nghe thấy lời này, nằm bò ra một cách rất bất lực, oán trách: “Dis chính là quá xem trọng tình thân rồi, đây là truyền thống của gia tộc Inmerais, giáo huấn tổ tiên của gia tộc Inmerais chính là: Người nhà, quan trọng hơn tất cả.”
“Xem ra, cô cũng không ít lần tình báo thông tin rồi.” Karen tiếp tục hỏi, “Ta hỏi ngươi, chuyện này có phải liên quan đến Karen trước đây không?”
“Karen trước đây?” Pall gãi gãi móng của mình, đáp một cách vô tư: “Karen trước đây, chính là một tên ngốc tự kỷ.”
“Tôi tin rằng trước đây cô chưa từng nói với Dis câu này.”
“Đúng vậy.” Pall cười “Dù sao, có là tên ngốc thì cũng là người nhà ông ta.”
Pall đứng lên, hai chân trước đặt trước, hai chân sau đặt sau, duỗi mình một cái thật hết cỡ, nói:
“Kể từ khi bố mẹ của ‘Karen’ qua đời, Dis không có ý định để cho người trong nhà đi thanh tẩy và tiếp tục con đường cũ, cho nên, ‘Karen’ trước đây chỉ là một người bình thường, cậu ta trước giờ cũng chưa từng có phản ứng gì bất thường cả.
Tất cả những bất thường, đều bắt đầu kể từ sau khi ngươi tỉnh lại.
Tuy nhiên, thật ra ngươi cũng không cần phải cảm thấy thắc mắc, tuy rằng ngươi vẫn chưa trải qua thanh tẩy, nhưng sự tồn tại vốn có của ngươi…trong mắt ta chính là một tên dị ma.
Hiện tại ta vẫn cảm thấy rằng, sự trong sáng tốt đẹp của ngươi chỉ là diễn mà thôi, nhưng Dis thì lại hoàn toàn tin ngươi.
Nơi sâu thẳm trong linh hồn của ngươi, chắc chắn đang ẩn giấu sự hung bạo và tàn nhẫn, ta nói có đúng không?”
“Meo!”
Karen nắm lấy đuôi của Pall, xoay nó sang hướng khác;
“Bây giờ tôi muốn hỏi cô, tôi nên làm thế nào để tắt cái âm thanh chết tiệt này đi, hoặc có thể gọi là…chặn nó lại.”
“Tự đóng lại giác quan về mặt này của bản thân là được, đơn giản lắm.”
“Cụ thể là làm như thế nào?”
“Nhắm mắt lại, trước tiên hãy nắm bắt lấy âm thanh này, khiến cho nó ngày càng vang rõ hơn trong não của ngươi, sau đó, cứ theo hướng của âm thanh này mà đi vừa cảm nhận vừa mày mò…”
“Tôi quyết định vào ngày ra viện sẽ bảo Lunt ra chợ thú cưng mua ba con mèo đực tính khí cọc cằn nhất, sau đó đem cả bốn con nhốt vào nhà vệ sinh hết.”
“Ồ, ngươi đúng là tên súc sinh.”
“Mau nói cách đi.”
“Không có cách, ngươi chưa trải qua thanh tẩy, vì thế những gì mà người ‘nghe’ được, ‘thấy’ được, đều là dựa vào bản năng. Căn bản là ngươi không biết quản lý và sử dụng các giác quan của mình,
Giống như kiểu ngay cả cái xe ngươi cũng chưa từng thấy qua, nhưng lại bắt ta phải dạy ngươi lái xe, có làm được không hả?
Tuy nhiên, thông thường mà nói, ngươi chịu đựng một lúc, thì bà ta có thể sẽ không kêu nữa, bà ta cũng không đủ năng lực để kêu thêm bao lâu đâu.”
“Giống như mèo kêu gọi bạn tình?”
“Ơ, thật là một ví dụ chết tiệt đầy ác ý phân biệt chủng tộc.”
Karen đặt Pall xuống,
Nằm xuống, chuẩn bị tịnh tâm.
“Tiền của tôi…tiền của tôi…tiền của tôi…”
Karen mắt nhắm nghiền, nói: “Bà ta vẫn đang kêu.”
Pall nằm trên bụng của Karen, đáp một cách thờ ơ: “Thì cũng chỉ là lâu hơn một chút so với những thi thể có chấp niệm khác thôi mà, bà ta chắc cũng sắp hết sức rồi.”
“Tiền của tôi…tiền của tôi…”
Karen chỉ đành tiếp tục chịu đựng.
Sau đó,
“Két…”
“Hình như tôi nghe thấy âm thanh khác nữa.” Karen nói.
“Bình thường thôi.” Pall vẫy vẫy bàn chân, “Khi nào đến giờ ăn trưa, ngươi có thể gọi món đấy, gọi trước cho ta một phần cá chiên nhỏ là được rồi.”
“soạt…soạt…soạt”
“Hình như tôi nghe thấy tiếng giày dép kéo lên trên mặt đất.”
“Đó là tiếng bước qua bước lại của y tá và bệnh nhân bên ngoài thôi.” Pall nói. “Còn nữa, gọi thêm cho ta một phần pudding nhé.”
“lạch cạch…”
“Tiếng mở cửa…”
“Phòng bên cạnh vừa mới mở cửa mà.”
Bên tai của Karen, tiếp tục truyền đến âm thanh:
“Này, lão phu nhân sao bà lại ở đây?”
“Tiền của tôi…tiền của tôi rơi mất rồi…”
“Nếu như tư trang của bà bị mất, nên đến quầy lễ tân để đăng kí tài sản làm mất. Đây là phòng xác, sao có thể làm rơi đồ vào trong đây được chứ?”
“Tiền của tôi…tiền của tôi…”
Lão phu nhân, bà ở phòng bệnh nào, tôi đưa bà về lại phòng bệnh.”
“Tiền của tôi…tiền của tôi…”
“Được được được, được rồi, là tôi lấy tiền của bà đó, đợi chúng ta quay về đến phòng bệnh, tôi sẽ đem tiền trả lại cho bà, bà là bệnh nhân khoa thần kinh phải không, phòng bệnh khoa thần kinh chắc là ở…”
“Cậu lấy tiền của tôi! !!”
“Aaaaahhh! !!”
Karen đột nhiên mở mắt ra, trực tiếp ngồi dậy.
“Ta còn muốn thêm một phần sữa dê nữa…ây da, meo!”
Pall bị hất lật xuống dưới gầm giường, tức giận ngẩng đầu lên trừng mắt về phía Karen.
Karen ngoái đầu,
Nhìn Pall bên dưới gầm giường,
nuốt xuống một ngụm nước bọt,
nói:
“Bà ấy…giết người rồi.”