Chương 95: Cậu ăn trộm tiền của tôi à? (3)
“Ví von của cô cũng quá..."
"Ta sống lâu như vậy, còn có cái gì gọi là xấu hổ."
"Vừa rồi cậu có vẻ rất thẹn thùng."
"Tôi chỉ là không quen với cách nói thế, chết tiệt!"
Sau một thời gian im lặng.
Karen mở miệng hỏi:
“Pall."
“Ừm?"
"Cô nói, Dis cũng để cho tôi nhập giáo sao?"
Nếu như chính mình thực sự có thiên phú trong lĩnh vực này, anh có thể nhập giáo và trở thành một thành viên của chân thần Trật tự, với hệ thống hướng dẫn tu luyện này, chẳng phải sẽ đạt kết quả gấp đôi với tự nỗ lực sao?
“Cuối cùng thì cậu cũng đã bộc lộ những tham vọng và hoài bão của mình rồi sao?” Pall cười: “Nhưng mà tôi vẫn khuyên cậu nên chết tâm này đi. Không thể nào Dis cho phép con cháu của mình tái nhập dạy nữa, bởi vì, cậu, hay nói đến cậu đi. Cái chết của cha mẹ cậu đã giáng một đòn mạnh vào Dis.
Ngoài ra, Dis cảm thấy mệt mỏi với việc thừa kế chi nhánh giáo hội Trật tự của gia đình Inmerais, ông cụ có ý định kết thúc nó ở thế hệ của mình."
"Như vậy sao."
"Cho nên việc gia nhập đó cậu đừng nghĩ tới. Đó căn bản là không có khả năng, bởi vì hiện tại ta đang nói chuyện với cậu, ta cũng không biết là đang nói chuyện phiếm với một pho tượng Tà Thần hay không."
Có lẽ, trong mắt cậu, ta chỉ là một chú mèo con non nớt dễ thương và ngây thơ mà thôi."
"Sự thật là như vậy."
Karen đứng dậy, nhìn ra bên ngoài của phòng, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Anh lại đi ra cửa phòng bệnh, qua kính nhìn ra bên ngoài, thấy bác sĩ, y tá và bệnh nhân bên ngoài cũng bình thường.
“Tôi nghe lầm rồi? Vẫn là tôi nghe lầm rồi?"
“Bây giờ có còn âm thanh gì không?” Pall hỏi.
"Không còn gì cả."
"Vậy cũng có thể là cậu nghe lầm?"
Karen nhìn Pall và đề nghị: "Hay là, cô xuống tầng hầm xem thử?"
Hai tai Pall dựng lên, lại cụp xuống, lại dựng lên, lại cụp xuống.
Nói:
“Cậu đang nói đùa sao?"
"Cô không dám?"
"Ta hiện tại rất yếu, ôi không, ta đã yếu trăm năm rồi."
“Tại sao Dis lại để cô bảo vệ tôi?” Karen không hiểu: “Ý của cô là, cô thực sự không thể chiến đấu?”
"Tôi có thể nhìn thấy dị ma. Nếu tối hôm đó cậu đưa tôi đi ăn thịt nướng cùng, tôi có thể nhìn thấy trước sự khác thường của bà ấy. Chỉ này là đủ rồi, ý của Dis là tôi có thể nhắc nhở cậu chạy trốn trước để thoát chết, chứ không phải là cậu đi trước, tôi cản ở phía sau.
Khách quan mà nói, Alfred và phu nhân Molly thích hợp làm việc này hơn.
Tất nhiên, nếu những dị ma đó là vô hại với cậu, tôi có thể bỏ qua chúng."
"Vậy thì cô thực sự rất lôi thôi."
"Ta tuy rằng không hiểu lời này, nhưng ta biết rõ, ý này là so với phế vật không khác biệt nhiều lắm?"
"Nghe êm tai hơn."
Karen đẩy tủ về chỗ, sau đó bước đến giường và bấm chuông.
Một lúc sau, Tina bước vào:
"Có chuyện gì vậy, Karen? Cậu muốn gọi cơm trưa sao?"
“Tôi dường như nghe thấy có âm thanh bên dưới.” Karen chỉ vào chân mình.
Tina nhìn gạch lát sàn, rồi nghĩ ngay đến chỗ bên dưới là chỗ nào, mỉm cười:
"Sao có thể như thế được."
"Đó là sự thật, hơn nữa những gì tôi nghe thấy là tiếng kêu thảm thiết. Đó hẳn là tiếng hét của một nữ bác sĩ hoặc một nữ y tá. Tôi hy vọng các người cử người xuống tầng dưới để xem."
Tina gật đầu nói: "Được, để tôi đi xem một chút."
Karen đưa tay ra, giữ chặt tay Tina, dặn dò:
"Phía dưới có thể nguy hiểm. Tốt nhất nên nhờ bảo vệ hoặc bác sĩ nam đi kiểm tra. Cô không nên đi, tôi sợ cô sẽ gặp nguy hiểm."
Karen không quan tâm nếu người khác xảy ra chuyện gì.
Có điều nếu đó là Tina thì anh thấy, anh phải nói gì đó.
Không phải vì anh có cảm tình đặc biệt với Tina, nếu anh thực sự cảm thấy thì trước đây khi ngồi trong vườn nói chuyện phiếm, cô ấy cũng sẽ không giúp thím lau người cho mình.
Nhưng ít nhất Tina và anh đã nói chuyện với nhau, còn với những người không biết tên và không quen biết kia... Nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng đã sẽ xảy ra rồi.
Mặc dù Tina cảm thấy Karen trước mặt có chút "vui buồn thất thường", nhưng khi thấy anh quan tâm tới mình trong lòng cô ấy cũng rất cảm động, liền gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ đến kiểm tra."
"Ừm.”
Tina đi ra ngoài.
Karen đóng cửa phòng bệnh lại, do dự một lúc cũng không kéo tủ lại.
Khoảng hai mươi phút sau, Tina lại gõ cửa và bước vào.
“Có thấy gì sao?” Karen hỏi.
"Không, ở dưới tầng dưới mọi thứ vẫn bình thường."
“Không phát hiện ra vết máu hay thi thể nào sao?” Karen hỏi.
"Tất nhiên có thi thể, bởi vì phía dưới là nhà xác, nhưng không có vết máu, hơn nữa lúc trước trưởng khoa đã dẫn đội chữa bệnh và nhân viên chăm sóc xuống dưới kiểm tra, cũng không thiếu ai."
"Vậy thì... Đó cũng có thể là tôi gặp ác mộng."
"Ừm, cơ thể của cậu đang hồi phục, có đôi khi cậu sẽ gặp ác mộng. Điều này là chuyện bình thường."
"Được rồi, tôi biết rồi."
"Bữa trưa thì sao, buổi trưa cậu muốn ăn cái gì?"