Số 13 Phố Mink

Chương 96: Cậu ăn trộm tiền của tôi à? (4)

Chương 96: Cậu ăn trộm tiền của tôi à? (4)


Ở khu VIP phòng bệnh mà Karen đang nằm, có thể đặt đầu bếp chuyên môn của bệnh viện làm thực đơn đặc biệt, tất nhiên sẽ không có món nào đặc biệt.
"Meo."
"Cá khô chiên."
"Chà, được rồi."
"Meo."
"Bánh pudding."
"Được, được rồi."
"Meo."
"Sữa dê."
"Được rồi, còn gì nữa không?"
"Cơm cà ri, không cần trái cây."
“Phải ăn trái cây.” Tina nghiêm túc nói.
"Được rồi được rồi."
"Sau khi anh chuẩn bị xong, tôi sẽ chuyển đồ tới."
"Cảm ơn, vất vả cho cô rồi."
Sau khi Tina rời đi, Pall thỏa mãn nằm ở trên giường, vẫy vẫy đuôi và nói:
"Karen, nếu như sau này mỗi ngày cậu có thể giúp ta gọi món và không để ta tiếp tục ăn món đồ ăn cho mèo chết tiệt đó, ta sẽ thay đổi cách nhìn của ta về cậu."
"Cô không phải là không biết nói chuyện sao?"
“Cậu là ngoại lệ. Nếu như ta nói chuyện với những người khác trong gia đình mà để Dis biết chuyện, chắc chắn Dis sẽ giết ta."
"A, tôi mua cho cô một chút đồ ăn được không?"
"Cậu thử nhìn xem một trăm năm ăn thức ăn cho mèo có cảm giác gì. Hơn nữa, chỉ cần cậu không tiếp tục cho ta ăn thức ăn cho mèo, cho dù cậu thực sự là pho tượng Tà Thần, trong mắt ta, cậu chính là một Tà Thần nhân từ. "
Karen vuốt vuốt lỗ tai của mình và nói: "Tôi thực sự nghe thấy cuộc đối thoại và tiếng kêu thảm thiết."
“Mau cầu nguyện cậu chỉ là nghe nhầm. Nếu chúng không phải là nghe nhầm, nó có thể là khúc dạo đầu cho sự mất mát. Đây là cách mà sự mất mát của một nhân viên thần chức bắt đầu."
"Tôi không phải là nhân viên thần chức."
"Cậu so với bọn họ còn nhạy cảm hơn. Thiên tài và tên điên đôi khi chỉ cách nhau một miếng cá khô."
Một giờ sau, bữa trưa đã đến.
Pall rất hài lòng, Karen đã ăn trái cây theo yêu cầu của Tina.
Vào buổi trưa, không có gì xảy ra.
Vào buổi chiều, không có gì xảy ra.
Lúc hoàng hôn, không có chuyện gì xảy ra.
Trời tối, nhưng vẫn bình yên vô sự như trước.
"Cậu vẫn chưa ngủ sao? Ngủ đủ giấc sẽ giúp cậu phục hồi sau chấn thương." Pall nói.
"Tôi hiểu rồi."
"Còn có âm thanh không?"
“Không có nữa, từ trưa đến giờ thì không có nưa."
"Vậy là tốt rồi, không cần quan tâm nữa, đi ngủ đi."
Karen bước xuống giường và đi đến cửa phòng bệnh.
Qua lớp kính, có thể thấy bên ngoài không có bất kỳ dấu hiệu sinh hoạt nào ngoại trừ ánh đèn chỗ phòng trực của y tá.
Tuy nhiên, tiếp theo Karen vẫn kéo chiếc tủ phía sau cánh cửa, thuận tiện lấy một cây lau nhà trong phòng tắm cài vào tay nắm cửa.
Làm xong những thứ này, Karen nằm lại trên giường và nhắm mắt lại.
Vì buổi trưa anh không chợp mắt chút nào, Pall cũng nói rằng giấc ngủ giúp cơ thể phục hồi, quả nhiên đúng, cho nên nhắm mắt lại không được bao lâu Karen đã ngủ mất.
Ngủ ngủ.
Trong giấc mơ, anh dường như đã nghe thấy âm thanh "soạt soạt" một lần nữa.
Anh lại nghe lầm lần nữa sao?
Cơn buồn ngủ dồn dập khiến Karen bài xích loại âm thanh này.
"Tiền của tôi... Tiền của tôi... Tiền của tôi..."
Chết tiệt!
Trong lòng Karen mắng một tiếng và tiếp tục ngủ.
Âm thanh biến mất.
Nhưng âm thanh tiếp theo là âm thanh của sự ma sát, giống như âm thanh của ai đó đang sử dụng ngón tay của họ để đào thứ gì đó, cùng với tiếng bụi không ngừng rơi xuống bay tán loạn.
Karen không quan tâm, chỉ cần không phải là nói chuyện thì anh có thể chấp nhận, kiếp trước lúc lập nghiệp anh thuê một nhà cao tầng cạnh đường cao tốc, lúc ngủ đều có tiếng gầm rú của xe tải lớn.
"Sột soạt sột soạt..."
"Sột soạt sột soạt..."
"Sột soạt sột soạt..."
Giọng nói dường như ngày càng gần và rõ ràng hơn.
Karen bất lực mở mắt.
Đầu tiên là anh đưa tay ra đẩy Pall đang bò trên gối, mông đối diện với anh, ai biết rằng con mèo đen này dù có đẩy bao nhiêu cũng không thể tỉnh lại, như thể nó không còn sống, mà là một con rối hình mèo đang ngủ với anh.
"Pall, Pall, cô nghe, đây là loại âm thanh gì, hình như càng ngày càng gần."
Pall vẫn yên lặng.
Mèo ngủ như chết như vậy sao?
Karen đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng Pall một lần nữa, thấy rằng nó vẫn bất động và không đáp lại.
"Sột soạt sột soạt..."
Âm thanh, ở dưới giường.
Karen chống tay, đi quanh Pall và di chuyển phần trên của anh ra khỏi giường, nhưng không thấy điều gì bất thường.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, đằng sau cửa vẫn là ngăn tủ, cây lau nhà cũng chỉnh tề, mọi thứ đều an toàn.
"Sột soạt sột soạt..."
Nhưng âm thanh vẫn như trước càng ngày càng gần.
Tại thời điểm này, Karen tập trung chú ý tới nền gạch dưới giường, anh tiếp tục rướn người về phía trước, để tránh cho chiếc giường bị đè lên vết thương trên ngực, anh dùng một tay chống xuống nền gạch để giữ thăng bằng.
Tại thời điểm này, khuôn mặt của anh thực sự rất gần với nền gạch, chỉ cách một phần nghìn mét.
Sau đó.
"Rầm rầm..."
Có vẻ như đã thấy thứ gì đó, và có vẻ như là đã đào được vật gì đó.
Vị trí của Karen là đang đối diện nền gạch.
Đột nhiên, có một lỗ hổng hiện ra, hai bên tường hiện rõ những thanh thép và xi măng.
Ma xui quỷ khiến, Karen dí sắt mặt của mình đến vị trí của cái lỗ, muốn quan sát phía dưới.
Anh nhìn thấy bên dưới, có những chiếc cáng cứu thương, có những chiếc cáng có người nằm, nhưng lại được phủ một lớp vải trắng.
Đột nhiên, khuôn mặt của một bà lão với những nếp nhăn nhăn nheo bỗng chốc động đậy.
Hỏi Karen:
"Này, cậu ăn trộm tiền của tôi à?"


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất