Chương 98: Bây giờ, ta ra lệnh triệu tập ngươi (2)
Nói, ánh mắt của Pall nhìn vào trên người Karen:
"Lúc buổi sáng cậu không có nghe nhầm đâu, bên dưới chúng ta, có một con dị ma mê hoặc, đây là một chuyện lớn, cần thông báo cho Dis."
"Trước khi thông báo cho Dis, cô có thể ấn vào chuông gọi giúp ta." Karen nói.
Pall chớp chớp mắt mèo,
Móng vuốt nhô ra chỉ chỉ về hướng của cửa phòng bệnh,
"Trước lúc rung chuông, tôi cảm cậu nên dời vật cản khỏi đã."
"Ai..."
Karen phát ra một tiếng thở dài, đầu tiên thân thể vẫn nằm hoàn toàn trên mặt đất, sau đó chờ cảm giác đau đớn trên cơ thể hoàn toàn biến mất, hoặc là đến mức anh có thể chịu đựng được, anh từ từ đứng lên, đi về hướng cửa, đẩy ngăn tủ ra khỏi cửa, sau đó lại gỡ cây lau nhà xuống.
Pall nhấn xuống chuông gọi.
Karen ngồi xuống bên giường, đầu tiên nhìn về vị trí vết thương trên cơ thể của mình, vết thương mặc dù có bị động nhẹ, nhưng cũng không có bị vỡ ra.
"Dị ma mê hoặc, là một loại dị ma sao?"
Dị ma, chắc là một loại tên gọi, giống như màu da của loài người vậy.
"Đúng vậy, nhưng dị ma mê hoặc rất là thưa thớt, dựa theo cơ bản mà nói, Alfred mà cậu quen biết, dù là anh ta có được ánh mắt Mị Ma, nhưng anh ta cũng không tính là dị ma mê hoặc.
Mê hoặc, đã không phải chỉ thông qua huyễn cảnh hoặc là giấc mơ mà ảnh hưởng cảm xúc và tâm trí người khác, nó có thể trực tiếp cắt chém, ra lệnh cho ý thức của ngươi, để cho người biến thành khôi lỗi của nó chỉ trong nháy mắt.
So sánh với dị ma mê hoặc mà nói, loại dị ma giống như của phu nhân Hughes kia, cùng chỉ là hù chết người hoặc là bà Molly ăn người, cũng chỉ có thể được xưng là thứ đồ nhỏ dễ thương vô hại."
"Cho nên, vì sao bà ấy sẽ tìm được ta? Ta có thể xác định rằng ta không có trộm tiền của bà ấy."
Oan có đầu nợ có chủ, tại sao ta là người bị tấn công?
"Trước đó tôi có thể cũng không biết phải hình dung việc này như thế nào, nhưng đến lúc bà ta tìm đến tận đây, tôi đã hiểu được."
"Hiểu ra cái gì?"
"Thiên phú của cậu tràn ra ngoài, đầy mức tràn ra ngoài, giống như nửa năm trước lúc Lunt sáng sớm thức dậy mà đỏ mặt đi vào phòng tắm mà giặt lén quần lót."
"..." Karen.
"Không phải bà ta cố ý làm khó dễ cậu, mà là độ nhạy cảm linh hồn của dị ma mê hoặc vốn dĩ vô cùng nhạy, khoảng cách của cậu lại gần bà ta như vậy, cho nên, nếu như nói trong tầm mắt của bà ta chỉ có một mảng màu đen kịt,
Như vậy cậu,
Chính là một cái bóng đèn lớn sáng rực ngay gót chân của bà ta."
"Vậy cô lúc trước thì sao?"
Karen liếm môi một cái,
Tiếp tục nói:
"Cô lúc vừa nãy, thật là lợi hại."
Đây đúng là lời khích lệ, nếu như không phải nhờ một vuốt cào kia của Pall, Karen cảm thấy linh hồn của mình đã bị người ta tách ra rồi cầm đi mất.
"Chỉ do bà ta xui xẻo mà thôi." Pall ngược lại là rất khiêm tốn, "Đánh nhau, tôi quả thực không được lắm, nhưng ở phương diện này, tôi còn lưu lại một chút... gọi là bản năng đi."
"Bản năng?"
Khóe miệng Pall mỉm cười, nụ cười của một con mèo đen, cảm giác vô cùng quỷ dị:
"Bởi vì, tôi trước kia, cũng là một dị ma mê hoặc, mà lại là loại cao quý thuần huyết, bà ta, thì không phải."
"Dị ma, cũng chia theo huyết thống sao? Ta cho rằng chỉ có chó mèo mới quan trọng về huyết thống"
"Xin chú ý lời nói của cậu, nhất là trước mặt tiền bối vừa mới cứu mạng cậu đấy."
"Được rồi."
"Huyết thống, là một loại quá trình tiến hóa, dị ma có thể bằng các loại phương pháp khác nhau đi tìm kiếm cách tự đột phá cấp bậc sinh mệnh của mình, để đạt đến được sự thuần khiết; nhân viên thần chức cũng giống như vậy;
Mặc dù bọn hắn lúc nào cũng luôn mồm hô hào muốn trở thành nô bộc của Thần, nhưng trong tận đáy lòng của bọn chúng luôn mơ tưởng, một ngày nào đó, mình có thể đứng trên bệ đứng của Thần."
"Nói cách khác, cô không giải quyết được? Ý của ta là, cái thứ phía dưới kia."
"Tôi chỉ là một con mèo mà thôi, muốn đánh nhau, còn không bằng đem con chó vàng ngu ngốc trong nhà kia kéo đến đây." Pall khẽ lắc đầu, "Được rồi, con chó kia càng nhát gan hơn."
"Ừm." Karen gật đầu.
"Gọi Dis tới đi, dị ma mê hoặc bây giờ là chủng loại hiếm gặp, từ trước kia đến bây giờ, đều vẫn như vậy. Nhưng mỗi khi có một con xuất hiện, mặc kệ là nó xuất hiện như thế nào, một khi để nó mất khống chế ra xung quanh, đều sẽ mang thiệt hại rất lớn.
Cha của vị phu nhân Hughes kia, mới giết có mấy người.
Năm đó một tên dị ma mê hoặc cực kỳ mạnh mẽ, thế mà lại thông qua việc diễn thuyết và tranh cử, trở thành nguyên thủ của một quốc gia, xây dựng nên một cái đế quốc ngắn ngủi nhưng rất tàn nhẫn."
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một cô y tá nữ đi đến.
Ban ngày Tina đi làm, hôm nay không phải cô ta trực ca đêm.
"Thưa ngài, xin hỏi ngài có vấn đề gì?"
"Ta muốn gọi điện thoại cho người nhà của ta, có việc rất vội." Karen nói.
Ở trong phòng bệnh VIP, chỉ cần không phải loại yêu cầu quá đáng kia, bình thường đều sẽ được đáp ứng.
Đương nhiên, nếu như gương mặt của bạn trẻ tuổi một chút, và còn chưa kết hôn, thậm chí có thể vào lúc xuất viện mà dắt đi một cô y tá để tiện chăm sóc;
Cũng bởi vậy, chức năng của y tá phòng bệnh VIP và lễ tân của công ty lớn không khác nhau lắm.
"Được rồi, số điện thoại của ngài là..."