Rất nhanh, mười người cỏ đã được đặt ngoài bảy mươi bước.
Hoàn Sở bĩu môi hỏi Cao Sơ:
- Cao Sơ, ngươi làm được không?
Cao Sơ cười lạnh, chỉ bộ áo giáp Hoàng Kim trước Hạng Trang nói:
- Bộ áo giáp Hoàng Kim của Thượng tướng quân này hôm nay Cao Sơ ta nhất định lấy được!
- Tốt!
Hạng Tang vui vẻ nói:
- Cao Sơ, nếu ngươi có thể bắn mười mũi tên trúng mục tiêu ta sẽ tặng ngươi một con Hoàng Bưu bảo mã!
Dứt lời, Hạng Trang lại quay đầu nhìn về phía Tấn Tương đưa tay ra hiệu, Tấn Tương cũng đi đến phía trước đài vẫy tay một cái, liền có thân binh dắt một con ngựa Hoàng Bưu bảo mã cao hơn tám thước đến dưới đài điểm binh, con ngựa Hoàng Bưu này tuy không bằng Ô Tuy, Yên Chi, Xích Phiến mã thần tuấn nhưng cũng là một con bảo mã hiếm thấy.
Cao Sơ mừng rỡ nói:
- Ha ha, con Hoàng Kim bảo mã này mạt tướng muốn từ lâu rồi!
Dứt lời, Cao Sơ bước xuống đài điểm binh, thân binh đội trưởng Phá Quân liền dắt tới một con ngựa tốt.
Cao Sơ xoay người lên ngựa, hướng về các quân tướng đứng trang nghiêm trước đài điểm binh tướng sĩ quân Sở đứng hai bên đột nhiên giơ cây cung sắt trong tay lên, tiểu tử này rất biết tạo thế cho mình, nhìn thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của Cao Sơ, không ít tướng sĩ cùng tất cả tướng sĩ quân Sở liền lập tức đứng lên hoan hô như sấm dậy.
Trận đấu giữa các tướng, cách nghĩ của các binh sĩ bình thường vẫn rất đơn giản.
Đối với tướng lĩnh tuyệt kỹ đầy mình như Cao Sơ, các sĩ không hà tiện tiếng hoan hô của mình.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Hoàn Sở không ngừng co giật, xem ra hôm nay uy tín trong lòng tướng sĩ quân Sở đối với Cao Sơ đã được nâng cao.
Ngay sau đó, Cao Sơ đã hướng về phía bên Trái mà đi.
Thời gian chờ đợi đến nghẹt thở, Cao Sơ cuối cùng cũng thúc ngựa quay về, khi vó ngựa chạm tới đường vạch, Cao Sơ mới đưa tay tới bình đựng tên bên sườn, nắm lấy bốn cây mũi tên Lang Nha, trong khoảnh khắc đột nhiên cài lên dây cung, ngay sau đó, Cao Sơ chỉ thoáng kéo cung, không đợi dây cung kéo căng liền nhẹ buông lỏng dây cung, bốn mũi tên đã vun vút lao đi.
- Vèo, vèo, vèo, vèo! Bốn tiếng nhỏ vang lên, bốn mũi tên Lang Nha tất cả đều trúng mục tiêu.
Nhìn kĩ, Cao Sơ cầm cung tay phải, tay trái lại lấy ra sáu mũi tên Lang Nha, trong khoảnh khắc sáu mũi tên Lang Nha từ cây cung đã lao vút đi, điều làm người ta vô cùng sửng sốt đó là, sáu mũi tên Lang Nha dường như đầu đuôi đều tiếp xúc nhau, xếp thành một đường thẳng thẳng tắp bay trong không trung, sáu mũi tên hàng loạt hơn nữa lại bắn đi cùng một lúc.
Bàng Ngọc lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, bắn một lúc không phải là vấn đề, sáu mũi tên liên tục cũng không phải là vấn đề
Nhưng, tuyệt pháp bắn cung tay trái không bằng tay phải, giờ khắc này, ánh mắt Bàng Ngọc nhìn về phía Cao Sơ không che dấu dược vẻ tôn kính.
Sau khi sáu mũi tên liên tục bắn đi, Cao Sơ lại không chút vội vàng cài thêm mũi tên Lang Nha thứ mười một. Truyện được copy tại TruyệnFULL.com
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, Cao Sơ lại trở tay đem thiết thai cung ra sau đầu, sau đó bắn về phía người cỏ mũi tên cuối cùng ngoài bảy mươi bước, đồng thời mũi tên Lang Nha bắn trúng mục tiêu người cỏ cũng là lúc vó ngựa dẫm lên đường kẻ, các tướng sĩ quân Sở ngây ra nhìn, một lúc lâu sau mới choàng tỉnh reo hò ầm ĩ.
Thần tiễn như thế, Hoàn Sở, Anh Bố trên đài điểm binh cũng không kìm nổi tiếng reo hò.
Trong tiếng hò reo như sóng biển, Cao Sơ ung dung bước lên đài, rồi chắp tay thi lễ.
Hạng Trang tiến lên vỗ vỗ vai Cao Sơ nói:
- Tiểu tử, tiễn pháp lại tiến bộ vượt bậc.
Cao Sơ chắp tay với Hạng Trang, lập tức bước nhanh tới, chuẩn bị lấy áo giáp Hoàng Kim.
Đúng lúc đó, dưới đài điểm binh bỗng một người cưỡi trên lưng ngựa xuất hiện quát lớn:
- Tướng quân Cao Sơ hãy khoan, muốn lấy áo giáp Hoàng Kim và Hoàng Bưu Bảo mã, hỏi trước xem bảo điêu cung trong tay ta có đồng ý không!
Ôi, thật là không có mắt, dám khiêu chiến với Cao Sơ ư? Mấy trăm tướng tá dưới đài điểm binh lập tức ồ lên, nhìn kỹ đó chính là giáo úy Điển quân Do Uyên dưới trướng Thượng tướng quân.
Nhìn thấy Do Uyên bước ra khỏi hàng, Hạng Trang liền mỉm cười gật đầu với hắn, tựa như khích lệ.
Tiểu tử Cao Sơ này luôn hò hét hoành tráng, thân quân lão binh bình thường cũng luôn tỏ bộ mặt của thiên hạ đệ nhất, Hạng Trang đương nhiên không dám đả kích sự vênh váo kiêu ngạo của đám kiêu binh, nhưng để Do Uyên nói cho bọn họ biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đó cũng là điều thích hợp.
Do Uyên hướng về Tấn Tương chắp tay thở dài nói:
- Làm phiền Tấn tướng quân lại phải di chuyển người cỏ về phía trước ba mươi bước!
Cao Sơ nghe vậy liền biến sắc, người cỏ di chuyển lên phía trước ba mươi bước vậy là một trăm bước rồi, nếu như đứng yên bắn, trong vòng trăm bước Cao Sơ hắn có thể bắn tên trúng hồng tâm, nếu phải ngồi trên lưng ngựa với tốc độ nhanh trong vòng bảy mươi bước cũng có thể nắm chắc bắn trúng mười phần, trong vòng tám mươi bước cố gắng cũng có thể được, ngoài một trăm bước thì chỉ có thể dựa vào vận may.
Tấn Tương vung tay lên, liền có mười tên thân binh đem mười người cỏ di chuyển lên phía trước ba mươi bước.
Do Uyên chắp tay về phía Hạng Trang, lập tức ghìm ngựa cuốn bụi mà đi, chạy thẳng ra khoảng bốn năm trăm bước mới ghìm ngựa quay đầu lại.
Hít sâu một hơi, nhắm mắt định thần, Do Uyên lúc này mới nhẹ thúc chiến mã phi quay về phía trước đài điểm binh, khi tiếp cận tới vạch kẻ bên trái, Do Uyên tay trái giương cung, tay phải rút tên, một lúc cài năm mũi tên, trong đó giữa ngón cái tay phải và ngón trỏ lại cài hai mũi tên Lang Nha, riêng chỉ thủ pháp này thì đã hơn hẳn Cao Sơ nửa bậc.
Trong ánh sáng lóe lên, năm mũi tên lang nha đã rời dây cung, tất cả đều trúng đích.
Lúc thì chậm lúc thì nhanh, Do Uyên cung giao tay phải, tay trái rút tên, lập tức một mũi tên liên tiếp được bắt đi, đôi mắt của các tướng tá và binh lính nhìn không chớp, cũng là sáu mũi tên và toàn bộ hơn mười người cỏ ngoài một trăm bước đều trúng tên, trên người một người cỏ đã trúng hai mũi tên, biểu diễn của Do Uyên vẫn còn tiếp tục.
Năm mũi tên bắn một lúc, sau khi thêm sáu mũi tên liên tiếp bắn đi, Do Uyên đột nhiên đem cây cung đạp dưới chân phải, lập tức tay phải rút tên gắn lên cung, ngay sau đó, chân phải của Do Uyên đột nhiên giơ lên đồng thời tay phải kéo cung, mũi tên sắc lạnh lại một lần nữa trúng người cỏ phía bên tay phải cách ngoài trăm bước.
Đồng thời với vó chiến mã dẫm vào vạch kẻ, Do Uyên cũng buông tay phải ra.
Mũi tên Lang Nha cuối cùng, vững vàng nhắm trúng mục tiêu người cỏ bên phải.
Yên lặng, cả trường đấu đột nhiên im phăng phắc, bất kể là đại tướng trên đài điểm binh, phó tướng dưới đài điểm binh, giáo úy hay tiểu giáo hoặc binh sĩ đứng hai hai bên tả hữu đài điểm tướng, ai cũng đều há hốc mồm, vẻ mặt khó tin, cái gì mới là tài nghệ như thần? Đây mới thật sự là tài nghệ như thần!
Đến khi Do Uyên ghìm ngựa quay lại, toàn bộ trường đấu mới tiếng hoan hô long trời lở đất.
Trong tiếng hoan hô như sấm dậy đó, Hạng Trang tự mình áo giáp Hoàng Kim xuống đài điểm binh, lại tự mình khoác chiến giáp lên cho Do Uyên, Tấn Tương lại dắt Hoàng Bưu bảo mã cho Do Uyên, khi Hạng Trang dặn dò, Do Uyên xoay người lên ngựa, khoác Hoàng Kim giáp cưỡi ngựa Hoàng Bưu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang diễu qua một vòng.
Trên đài điểm binh, Úy Liêu khẽ gật đầu, Bách Lý Hiền cũng hiểu ý mỉm cười.
Phải được thừa nhận, chiêu thức này của Hạng Trang vô cùng kì diệu, đồng thời vừa lung lạc được tướng sĩ lão Tần lại cũng xóa tan được ác cảm của lão binh quân Sở, chẳng phải Hoàn Sở, Quý Bố, Cao Sơ, Tiêu Khai cũng nghạnh cổ hoan hô sao? Điều này trước đây, vẫn không thể tưởng tượng được.
............
Bắc Giả, Cao Phiệt Quan
Mông Cức vộ vã bước lên thành lầu, hỏi phó tướng Mông Khanh:
- Mông Khanh, có chuyện gì vậy?
Cửu Nguyên thi đấu lớn, ba nghìn quân Tần của Mông Cức cũng không tham gia, một là muốn có quân đóng ở Cao Phiệt, hai là quân Tần nếu muốn tham gia thi đấu, điều đó đối với các quân mà nói là không công bằng lắm.
Mông Khanh đưa tay chỉ về phía ngoài thành, nói với Mông Cức:
- Tướng quân ngài xem, người Hưu Chư hình như sắp đi.
- Ừ
Mông Cức đáp nhẹ nhìn về phía ngoài thành, chỉ thấy dưới ánh mặt trời đang từ từ lặn xuống, trên thảo nguyên người Hưu Chư đang thả gia sú ăn cỏ ơ ngoài thành, hình như đang thu dọn hành lý, chăn chiếu cũng đã cuốn gọn lại, các loại khí cụ cũng lần lượt được chất lên xe bò, bầy dê đang tản mát ăn cỏ xung quanh cũng đang quay về.
Khẽ vuốt chòm râu, Mông Cức nói:
- Người Hưu Chư xem ra sắp đi rồi.
- Tướng quân không cảm thấy việc này có chút kỳ lạ sao?
Mông Khanh nói:
- Người Hưu Chư ở ngoài thành liên tục nhiều tháng, tại sao đột nhiên muốn đi?
- Việc này quả thật có chút kỳ lạ.
Mông Cức nói:
- Vậy thì ngươi lập tức phái người phi ngựa mau hồi báo Cửu Nguyên!
- Tuân lệnh!
Mông Khanh dạ lớn, nhận lệnh đi.
..........
Cửu Nguyên, hành dinh Thượng tướng quân.
Hạng Trang đang nghị sự cùng với Úy Liêu, Bách Lý Hiền.
Hạng Trang nói:
- Quân sư, Tử lương các ngươi nói có nên sắp xếp luyện tập chiến đấu thực tế?
Úy Liêu nói:
- Điều Thượng tướng quân nghĩ rất đúng, Lão hủ cũng cho rằng nên sắp xếp luyện tập chiến đấu thực tế.
Nói thực ra, tiêu chuẩn cưỡi ngựa bắn cung của hai vạn quân Sở rất thấp, chí ít so với quân Tần ở Cửu Nguyên còn kém xa, nhưng bây giờ cũng đã hạ tuần tháng chín rồi, thời gian đã gần vào thu, người Hung Nô bất cứ lúc nào cũng có thể xuống phía Nam, thời gian cho quân Sở cũng không còn nhiều.
Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông hỏi:
- Không biết Thượng tướng quân chuẩn bị lấy người Lâm Hồ luyện binh hay là người Hưu Chư?
Hạng Trang liền nói ngay:
- Đương nhiên là người Hưu Chư!
Lần trước trong trận chiến, người Lâm Hồ tuy đánh bại được người Lâu Phiền nhưng bản thân cũng bị thương vong thê thảm, hơn một vạn tráng đinh chỉ còn mấy người, bây giờ tính toán kỹ cũng chỉ có hơn năm ngàn kỵ binh, còn lại tất cả đều là trẻ em và người già, đánh Lâm Hồ còn có ý nghĩa gì
Về phần mua bán năm trăm chiếc nỏ với người Lâm Hồ không có vấn đề gì.
Năm trăm chiếc nỏ kia là việc động qua tay chân, tất cả nỏ tay, dây nỏ trước khi mua bán đều được Công Thâu Xa dùng một loại không biết được ngâm qua là thành phần nước thuốc gì, trong thời gian ngắn không có vấn đề gì, nhưng trong thời gian không quá ba tháng, trong thời gian ngắn nhanh chóng bị mục nát, đến lúc này, năm trăm chiếc nỏ hơn một nửa đã bị hỏng.
Hạng Trang vừa dứt lời, Tấn Tương bông vội vàng đi vào, chắp tay với Hạng Trang thở dài nói:
- Thượng tướng quân, Mông tướng quân cấp báo, người Hưu Chư du mục ngoài thành Cao Phiệt Quan bỏ chạy!
Ừ?
Hả?
Úy Liêu, Bách Lý Hiền nghe vậy tròn mắt kinh ngạc, chuyện này hơi kì lạ.
Hạng Trang nghe vậy cũng hơi biến sắc, nhíu mày trầm ngâm nói:
- Người Hưu Chư bỏ chạy?
Bách Lý Hiền sau một hồi kinh ngạc chợt bừng tỉnh, chợt có tiếng thất thanh:
- Ôi, không hay rồi, Thượng tướng quân, hơn phân nửa người Hung Nô đang xuống phía nam rồi!