Trong chậu than lửa đang cháy hừng hực, đem trọn lò sưởi quay đều ấm áp, người ở trong đó lâu sẽ cảm thấy không ngăn được cơn buồn ngủ.
Tuy nhiên ở trên sập, Bạch Mặc và Trần Bình ngồi đối diện nhau lại không hề buồn ngủ.
- Thừa tướng, Chu Á Phu đã suất quân vượt qua sông, tính thời gian hiện tại hẳn cũng đã đến Lịch Hạ, còn có Thái Tử Hạng Chính nước Sở lĩnh ba vạn đại quân cũng đã giết đến huyện Lỗ, Thái Tử Tàng Diễn nước Yến dẫn hai vạn đại quân cũng đã vượt qua biển lớn đến dưới thành huyện Mật quận Giao Đông. Nhất định lần này nước Tề xong rồi.
- Hàn Hạp có gan xưng đế, nên có giác ngộ trở thành kẻ thù chung. Nguồn tại http://TruyệnFULL.com
Vẻ mặt Bạch Mặc trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Thiên hạ ngày nay, hai bá Sở Hán cùng tồn tại, tạo thành một thế cân bằng yếu ớt, nhưng yếu ớt vẫn tạo nên trật tự. Hàn Hạp tùy tiện xưng đế, lại hoàn toàn phá vỡ sự cân bằng này, đối với hành vi của Hàn Hạp, không chỉ có nước Sở không dễ dàng tha thứ, nước Hán cũng không thể tha thứ, cho nên nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc.
Trần Bình lại hỏi:
- Vấn đề hiện tại, sau khi diệt Tề thì phải làm gì?
- Nước Tề có năm quận Lâm Truy, Tế Bắc, Giao Đông, Tiết Quận cùng với Lang Tà. Sau khi diệt Tề, năm nước phạt Tề sẽ được một quận, đây là nguyên tắc, không có gì phải nói!
Bạch Mặc khẽ gõ bàn, nhẹ giọng nói:
- Tuy nhiên, bất kể Đại Hán chiếm được quận nào, thì quận đó đều là một khối rời khỏi sự lệ thuộc của Quan Trung, một khi có việc, rất khó bảo vệ được.
- Đúng vậy.
Trần Bình liên tục gật đầu, nói:
- Đây cũng là điều lão phu lo lắng.
- Cho nên, ta có một ý tưởng muốn bàn bạc cùng Thái sư.
Bạch Mặc trầm ngâm, nói:
- Là có thể đem nước Hán, Hàn, Triệu hợp ba quận đã lấy được lại, dùng danh nghĩa Hán Vương lập nên một quốc gia khác có được không? Kể từ đó, đồng minh liên hoành còn có thể thêm được một thành viên, đối với thế giáp công của nước Sở lại càng thêm có lực.
Ánh mắt Trần Bình thoáng chốc sáng lên, khen:
- Hay, hay, kế này rất hay!
Bạch Mặc cười khoát tay áo, lại nói:
- Tuy nhiên. Nếu muốn thuyết phục Hàn vương, Triệu vương buông tha một quận thổ địa tới tay, chỉ sợ không dễ dàng, không chừng chúng ta còn phải trả một giá tương đối đắt. Còn nữa, sắc phong ai làm Tề vương cũng là vấn đề.
Bạch Mặc nói xong nhìn phía Trần Bình, hỏi:
- Nhưng lại không biết Thái sư có chọn được người thích hợp nào không?
Trần Bình nghe vậy trong lòng khẽ nhúc nhích, liền chuyển ánh mắt nhìn lại Bạch Mặc.
Muốn nói chọn người thích hợp, thật ra là có một, người đó không phải là khác mà chính là Thái Úy Đại Hán Lã Đài!
Luận công lao, Lã gia từ thế hệ Lã Trạch tới này nên được phong vương rồi, tuy nhiên bởi vì lúc ấy thế lực Lã gia quá lớn,tiên vương e dè ngoại thích chuyên quyền lấn át quyền vương, cho nên chậm chạp không phong vương. Lại sau này Lã hậu mưu sát, Lã Trạch vì cứu tiên vương mà chết, thế lực Lã gia lần đầu tiên bị tẩy trừ. Việc phong vương cho Lã gia cũng đã không liền không cần phải giải quyết nữa.
Từ đó về sau khi tiên vương băng hà, quyền lớn của Bạch Mặc lần thứ hai lại tiếp tục tẩy trừ quyền lực của Lã gia.
Không lâu trước đó, Bạch Mặc lại tiến hành tẩy trừ lần thứ ba, Lã Thích Chi đền tội, Lã Đài cũng chịu khổ giam cầm, thế lực Lã gia ở Quan Trung gần như bị nhổ tận gốc, nhưng Lã Đài cuối cùng vẫn là Lã Đài, chỉ cần hắn còn sống, đối với nước Đại Hán, đối với Bạch Mặc mà nói trước sau vẫn là tai họa ngầm thật lớn, nếu có thể phân phong Lã Đài đẩy ra ngoài, thật là ra lựa chọn không tồi.
Uy vọng của Lã Đài cũng đủ cao, năng lực cũng cực kỳ xuất chúng. Nếu hắn làm Tề vương, sẽ nhanh chóng làm cục diện ổn định!
Tuy nhiên còn có điều bất lợi, từ sau khi tiên vương băng hà, trước sau Bạch Mạch đã hai lần tẩy trừ Lã gia, không lâu lại chém đầu Lã Thích Chi, có thể nói là oán hận chất chứa sâu đâm, nếu thật sự phong Lã Đài làm Tề vương, Lã Đài có thể nghiêng về nước Sở không? Nếu thật sự Lã Đài nghiêng về nước Sở gia nhập đồng minh hợp tung, vậy thì nước Hán đã đem đá đập vào chân mình rồi.
Bạch Mặc biết Trần Bình cũng đoán được ứng cử viên này, lập tức cười hỏi:
- Thái sư, thấy sao?
Trần Bình trầm ngâm nói:
- Nếu thật sự phải nói, thì Lã Đài đúng là người thích hợp lựa chọn làm Tề vương, nhưng vấn đề là...
- Điều này Thái sư không cần lo lắng.
Bạch Mặc khoát tay áo, thản nhiên nói:
- Dù Bổn tướng và Lã Đài chất chứa oán hận sâu đậm, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc sau khi Lã Đài lên làm Tề vương sẽ lựa chọn hai minh là hợp tung hay liên hoành, bởi vì Lã Đài hiểu rất rõ, nước Tề chỉ có thể gia nhập đồng minh liên hoành thì vương vị Lã gia mới có thể tiếp tục kéo dài.
- Ừm, không tồi.
Trần Bình gật đầu nói:
- Lã Đài là người thông minh, Hạng Trang dùng thủ đoạn nhỏ phân phong Ngụy vương, Bắc Điêu vương có thể giấu diếm được người khác, nhưng tuyệt đối không thể gạt được hắn.
Ngẫm nghĩ một chút, Trần Bình lại nói:
- Tuy nhiên, Thừa tướng ngươi có phải nên có thời gian nói chuyện với hắn không? Không cầu hóa giải ân oán, ít nhất cũng có lợi cho việc hợp tác tương lai giữa hai nước?
- Vậy cũng được.
Bạch Mặc gật đầu nói:
- Dù sao bổn tướng cũng phải đi phủ Thái úy nói chuyện cùng hắn.
Trần Bình đảo mắt, hỏi Bạch Mặc:
- Thừa tướng, lúc trước ước định với nước Sở hình như là nước Sở được Tiết Quận, nước Yến được quận Lang Tà, ba quận phía Bắc thì thuộc nước Hán, Hàn, Triệu đúng không?
- Đúng thế.
Bạch Mặc gật đầu nói:
- Thái sư có chủ ý gì tốt sao?
Trần Bình vuốt râu dưới cằm, nham hiểm nói:
- Thừa tướng, không bằng phong Lã Đài vì Cử Vương?
- Cử Vương? Chẳng phải Huyện Cử thuộc Lang Tà...
Bạch Mặc ngạc nhiên, rồi lập tức khen:
- Hay, kế này của Thái sư rất hay, phong Lã Đài làm Cử Vương, vậy thì giữa nước Cử và nước Yến gieo xuống hiềm khích, dù Lã Đài có muốn hợp rơ cùng với nước Sở, Yến cũng không thể nào được, ha ha ha. Thái sư, quả nhiên là gừng càng già càng cay.
Trần Bình khoát tay áo, lại nói:
- Đúng rồi, còn có chuyện này, An Ấp truyền tin đến, nói trên Thái Hành Sơn có một đám cướp tập kích Diêm Trì, cướp sạch đồng muối của Phùng gia, còn phóng hỏa kho lúa lớn ở Diêm Trì, Phùng gia tuyên bố với bên ngoài, nói là hơn hai trăm vạn thạch lương thực dùng để ủ rượu đã bị đốt sạch.
- Hơn hai trăm vạn thạch lương thực đã bị đốt sạch? Còn bị trộm cướp?
Bạch Mặc cười lạnh nói:
- Thái sư tin sao?
- Đây căn bản là thủ thuật che mắt.
Trần Bình lãnh đạm nói:
- Từ trước khi bị đám trộm cướp này động thủ, hơn hai trăm vạn thạch lương thực ở Diêm Trì đã bị Ô Mộc Nhai âm thầm vận chuyển đi rồi. Hành động của Ô Mộc Nhai tuy rằng rất bí ẩn, lại muốn giấu tai mắt của Hắc Băng Đài chúng ta ư, đáng tiếc chính là, Hàn Tín bởi vì bị yêu nữ Phùng gia kia mê hoặc nên căn bản không tin.
Bạch Mặc trầm giọng nói:
- Thái sư, có biết số lương thực kia bị vận chuyển đi đâu không?
Trần Bình gật đầu nói:
- Căn cứ theo tình báo của Hắc Băng Đài, số lương thực này được vận chuyển vào sâu trong Thái Hành Sơn, tuy nhiên lão phu tin rằng đó chỉ là nơi trung chuyển, mục đích cuối cùng của số lương thực này nhất định là Ngao Thương!
Bạch Mặc trầm ngâm nói:
- Có thể phái người chặn số lương thực này lại? Hoặc là cho một mồi lửa thiêu đốt sạch?
- Chỉ sợ không được.
Trần Bình cười khổ nói:
- Sự thâm nhập của Ô Mộc Nhai đối với nước Hàn, nước Triệu cực kỳ nghiêm trọng, lúc bọn họ mới từ Diêm Trì vận chuyển vào trong Thái Hành Sơn, lão phu vốn định chặn lại số lương thực đó, cảnh tỉnh Hàn vương, kết quả lại bị Phùng gia cùng Ô Mộc Nhai trả đũa, tổn thất cực kỳ lớn.
- Thôi bỏ đi.
Bạch Mặc bất đắc dĩ nói:
- Việc cấp bạch là diệt Tề, sau đó thì phân chia Tề.
Dừng một chút, Bạch Mặc nói tiếp:
- Tuy rằng Hạng Trang đồng ý phân chia Tề, đồng thời vạch rõ phạm vi thế lực, nhưng bổn tướng lường trước hắn sẽ không ngoan ngoãn tuân thủ ước định, làm không tốt lại xảy ra gì đó, chúng ta nhất định phải phòng ngừa chu đáo, sớm phòng bị tốt.
***
Trước mùa hạ Lạc Dương đón một trận tuyết lớn.Tuyết dày đọng trên phố xá, thủ đô mới nhìn qua vô cùng dơ dáy bẩn thỉu, dẫn đến quan lại quyền quý, huân thích hậu duệ quý tộc cùng với dân chúng thấp cổ bé họng ở Lạc Dương đều đi trên phố, đắp người tuyết và chơi ném tuyết. Lạc Dương vẫn còn thiếu những trò giải trí, sân thi đấu.
Đi trên tuyết trắng ngoại ô thành Lạc Dương, tâm trạng Hạng Trang cũng rất tốt.
Một nhóm cậu bé choai choai ồn ào từ xa chạy như điên tới, không đợi Thiên Lang Vệ đi theo bảo vệ tiến đến xua đuổi, bọn họ ồn ào chạy vào một khu rừng nhỏ gần đó, lập tức làm đám chim kiếm ăn trong rừng hoảng sợ, vỗ cánh bay về phía xa xa. Trên mặt nước xa xa, có người đang đục băng câu cá.
Dù trời lạnh nhưng Bách Lý Hiền vẫn phe phẩy quạt lông, nói:
- Đại vương, Lạc Dương đã khôi phục sức sống rồi.
Hạng Trang vui vẻ gật đầu, số lương thực vận chuyển sâu vào trong Thái Hành Sơn đã được chuyển đến Ngao Thương, sự thiếu thốn lương thực bao phủ trên đầu dân chúng Lạc Dưng đã không cánh mà bay, bất kể là quan lại quyền quý, huân thích hậu duệ quý tộc hay là dân chúng bình dân hiện tại cũng không phải lo lắng vì thiếu lương thực, quốc quân như hắn thật sự là nhẹ nhõm nhiều rồi.
Một con khoái mã từ đằng xa phi như bay đến, giao một phong thư cho Tấn Tương.
Tấn Tương duyệt thư xong, sau đó tiến lên bẩm báo Hạng Trang:
- Đại vương, Thái tử đã tiến vào huyện Lỗ, tuy nhiên liên quân Hán, Hàn, Triệu đã tiến tới Lịch Hạ, quân Yến cũng đã đánh giết tới huyện Mật rồi.
- Ha hả, tốt lắm.
Hạng Trang mỉm cười nói:
- Nước Tề gặp nạn rồi.
Bách Lý Hiền cũng nói:
- Có câu cây cao đón gió lớn (người nổi bật dễ bị ghét), một đống đất nhô ra khỏi bờ sông, nước sẽ cuốn nó đi trước, với quốc lực, quân lực của nước Đại Sở, Đại Vương còn không dám xưng đế, Hàn Hạp lại dám xưng đế, thật là muốn chết, mà nay ba lộ đại quân sáu nước cùng tiến, trừ phi Hàn Hạp sống lại, nếu không, nước Tề chắc xong rồi.
Tất Thư nói:
- Nghi vấn hiện nay là, ai sẽ đến Lâm Truy trước tiên?
- Đúng vậy.
Bách Lý Hiền nhẹ lay động quạt lông, như thoáng chút suy nghĩ:
- Trước hạ Lâm Truy, không những đoạt được Ngọc tỷ Tần vương, còn có thể ở tương lại trong đàm phán chiếm được tiên cơ.Năm nhà phân Tề dù sao cũng chỉ là ước định bằng miệng, bất kể là liên quân Hán, Hàn, Triệu hay là nước Sở chúng ta hoặc quân Yến, quân Bắc Điêu, chỉ sợ cũng sẽ không thật sự tuân thủ.
Hạng Trang quay đầu lại nhìn Tất Thư, hỏi:
- Học Kiếm, ngươi cảm thấy Thái tử thế nào?
Lần này do Thái tử lĩnh quân thảo phạt nước Tề, chính là Tất Thư ra sức tiến cử, vốn là Hạng Trang muốn Tất Thư làm tướng, Thái tử làm phó tướng, nói thẳng ra là để Thái tử đi học hỏi kinh nghiêm, mở mang kiến thức chiến trận một chút, không ngờ Tất Thư lại kiên trì đề cử Thái tử lĩnh quân, và còn đề cử một tiểu tứng trẻ tuổi khác là Cao Lãng.
Đối với Thái tử Hạng Chính, trong nội tâm Hạng Trang thật ra vẫn không thấy ổn, tuy nhiên Tất Thư làm thầy dạy Thái tử binh pháp chiến lược, nếu ngay cả y cũng đã thừa nhận Thái tử, thì chắc chắn có lý do, cho nên Hạng Trang mới đồng ý, bất kể thế nào, việc bồi dưỡng Thái tử liên quan đến tương lai nước Sở, tuyệt đối không thể khinh thường.
Tất Thư cười nói:
- Đại vương, thần tin tưởng Thái tử.
- Học Kiếm, mong như lời ngươi nói.
Hạng Trang khoanh tay, nhìn cánh đồng tuyết mờ mịt phía đông bắc, nói:
- Chỉ mong tiểu tử đó biết dùng binh tướng.